Sau khi Lăng Bảo Châu suy xét một chút, liền gật đầu: “Được, tôi đi thông báo cho người của Khoa Dấu vết.”
“Ừ!” Bác sĩ pháp y Lý gật gật đầu.
Ninh Vũ Phi đi cùng Lăng Bảo Châu ra ngoài, đi tới nơi giam giữ phạm nhân của Cục Cảnh sát.
Nơi này đã bị vây lại bởi sợi dây cảnh giới của cảnh sát, Lăng Bảo Châu đeo bao tay và mang bao lót giày vào, hỏi: “Có phát hiện gì không?”
“Đội trưởng Lăng, tạm thời chưa phát hiện gì, hình như là không tìm thấy bất kì manh mối gì.” Cảnh sát nói.
“Ừ, để tôi vào xem!”
Ninh Vũ Phi cũng mặc bao lót giày vào đi theo Lăng Bảo Châu đi vào trong, bắt đầu nhìn xung quanh, hỏi: “Cảnh sát trực ban đâu?”
“Thời gian Hồ Văn Tám tử vong là vào khoảng ba giờ đêm, thời gian này cảnh sát đi ra ngoài lấy một cốc nước, khi quay lại liền thấy Hồ Văn Tám đã chết ở trên giường.”
“Thời gian từ lúc đi đến lúc về là khoảng bao lâu?” Ninh Vũ Phi hỏi lại.
Lăng Bảo Châu tiếp lời nói: “Cảnh sát đi đến văn phòng lấy nước, cả đi cả về cũng mất khoảng năm sáu phút, chính anh ta cũng nói không đến năm phút.”
“Thời gian như vậy đối với một cao thủ mà nói vậy là đủ rồi.”
“Vậy là đủ rồi? Từ kia cánh cửa kia đến cửa ở đây đều là khóa cực kì chặt chẽ, sao có thể trong vòng năm phút mở được hết chứ?” Lăng Bảo Châu nói ra sự nghi hoặc của chính bản thân mình.
“Ừ, bởi vì anh ta căn bản là không phải từ cửa chính đi vào, mà là nơi này...”
Ninh Vũ Phi chỉ vào một cái cửa sổ trong căn phòng giam giữ, cái cửa sổ này rất nhỏ, cứ cho là một người phụ nữ như Lăng Bảo Châu cùng không thể chui vào được.
“Bác sĩ Ninh, chuyện này không thể nào, cánh cửa này rất nhỏ, cứ cho là một đứa bé cũng không thể chui vào được?” Bác sĩ pháp y Lý nói.
“Người bình thường thật sự là không thể, nhưng nếu là một người không lớn được thì sao?”
“Người mắc bệnh hội chứng người tí hon?” Bác sĩ pháp y Lý căng thẳng nói.
Lăng Bảo Châu như đang suy tư gì đó, lập tức cầm lấy bộ đàm nói: “Lập tức điều tra khu vực xung quanh, có một người nào mắc phải hội chứng người tí hon đi qua không, đặc biệt là ở con đường phía sau Cục Cảnh sát.”
“Đi thôi, tự chúng ta cũng đi ra ngoài đi xem một chút đi!”
Ninh Vũ Phi dẫn theo Lăng Bảo Châu chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng mà vừa mới đi ra đến cửa liền dừng lại, quay trở về.
“Ninh Vũ Phi, cậu lại sao vậy?”
“Không đúng, vì sao nơi này lại có một mùi hương kì lạ vậy?” Ninh Vũ Phi ngửi ngửi ở trong phòng.
“Làm sao vậy?”
Ninh Vũ Phi ngửi ngửi mùi hương trên người Lăng Bảo Châu, Lăng Bảo Châu ợ tới mức lui về phía sau một bước, che ngực của mình lại, không vui nói: “Cậu làm gì vậy?”
“Không phải mùi hương ở trên người của cô, mà là đến từ bên ngoài...”
Sau khi nói xong, Ninh Vũ Phi lại đi về phía bên ngoài, vị trí này cách phòng giam bên cạnh khoảng hơn một trăm mét, đã vượt qua phạm vi điều tra.
“Đúng rồi, nơi này các cô có người làm vệ sinh không?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Có đấy!”
Ninh Vũ Phi gật gật đầu nói: “Vừa rồi tôi đã phán đoán sai rồi, người này không phải người mắc hội chứng người tí hon mà là một người biết ngụy trang, vừa rồi vị trí cửa sổ tôi thấy được dấu vết rất nhỏ, cho nên dẫn tới phương hướng điều tra của tôi sai rồi.”
“Vậy rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?” Lăng Bảo Châu có chút sốt ruột.
“Bọn họ mấy giờ bắt đầu làm việc?” Ninh Vũ Phi hỏi.
“Bình thường làm tới 7 giờ tối, bọn họ chỉ tới quét một chút mà thôi, hơn nữa những người lao công này đều đã trải qua sự điều tra và sự sàng lọc cực kì nghiêm khắc.”
Lời này khiến cho sắc mặt của Lăng Bảo Châu lập tức đen sì, nói: “Ninh Vũ Phi cậu rốt cuộc có thể giúp đỡ người khác hay không? Không thể giúp chúng tôi thì đừng lãng phí thời gian của tôi?”
“Ăn cơm trước đi, tôi đói bụng!”
“Bác sĩ pháp y Lý, anh cũng tan ca đi, dẫn cậu ta đi ăn một chút gì đó, để tôi trả tiền.” Lăng Bảo Châu cảm thấy thất vọng.
“Chị gái cảnh sát, cô phải tin tưởng tôi, bây giờ không điều tra được gì, chi bằng chúng ta đi ăn một bữa cơm trước đi, thế nào?”
“Không muốn ăn uống, tự mình đi đi!” Lăng Bảo Châu vung tay lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT