“Ê, hai người các người, ở đây là nơi công cộng, đừng ở đây lén lút tìm thú vui gì hết, muốn chơi thì đi nhà nghỉ ấy?”
Người này là bảo vệ của công viên Trung Tâm, trực tiếp mắng lớn tiếng.
Ninh Vũ Phi ngại ngùng quay đầu qua một bên, thật không có cách nào nhìn người nữa rồi, quan trọng là bị hiểu lầm, bản thân và Lăng Bảo Châu không có làm gì hết.
Lúc này Lăng Bảo Châu cũng không giải thích được, vì thế chỉ ngước đều lên nhìn, một nam một nữ xung quanh không có người, bị hiểu lầm rồi.
ngôn tình hàiBỗng chốc trên cái trán trắng tinh của cảnh hoa đó đã đen thui.
“Ê, hai người đã nghe thấy chưa, ở đây là nơi công cộng, nhanh chóng rời đi mau.” Bảo vệ cảnh cáo xong đã bỏ đi.
Ninh Vũ Phi ngại ngùng nói: “Chị cảnh sát, chị nhanh chóng tháo còng tay cho tôi đi mà, nếu không người khác thấy được lại hiểu lầm nữa?”
“Đều tại cậu!”
Lăng Bảo Châu vừa đứng dậy, bên kia lại có một người đi ngang qua, mặc áo khoác còn đội nón kết.
Lăng Bảo Châu nghe thấy động tĩnh liền đưa đèn pin chiếu qua qua đó, thấy bộ dạng của đối phương: “Tên lưu manh Hồ?”
Tên lưu manh Hồ chính là người tối nay Lăng Bảo Châu canh bắt, ngay sau khi đối phương vừa thấy cảnh sát liền bỏ chạy ngay.
“Đứng lại!” Lăng Bảo Châu vội vàng đuổi theo.
“Chị cảnh sát, còn tôi còn tôi?” Cả mặt Ninh Vũ Phi hầm hầm.
Không có cách nào tự mình tháo ra, cầm theo cái còng vội vàng đuổi theo, nhìn thấy bộ cảnh hai người chạy như bay, Ninh Vũ Phi lựa chọn con đường gần.
“Đứng lại!” Thể lực của Lăng Bảo Châu rất tốt.
Nhưng tên tên lưu manh Hồ này cũng là người có thể lực rất tốt, trực tiếp nhảy xuyên qua các hàng cây.
Khi thấy sắp có thể đuổi kịp đối phương, chân của Lăng Bảo Châu đạp phải một cục đá, làm trẹo chân.
“A…”
Cô ta bị té xuống đất rất mạnh, cầm lấy cái chân bị trẹo của bản thân chịu qua từng cơn đau.
“Đáng chết thật!”
Lăng Bảo Châu không nghĩ được nhiều như thế, đứng dậy đi khập khiễng về phía trước.
Cùng lúc đó, tên lưu manh Hồ thấy Lăng Bảo Châu không đuổi kịp, sau khi đội lại nón giả dạng thành người qua đường chuẩn bị rời khỏi.
“Alo?” Tiếng của Ninh Vũ Phi vừa cất lên.
Tên lưu manh Hồ vừa quay đầu thấy liền bỏ chạy hụt mạng, nhưng miệng của Ninh Vũ Phi vênh lên, hai ngón tay kẹp cây kim ở giữa đâm vào, trúng ngay bộ phận chân của đối phương.
“A…”
Đối phương hét thảm một tiếng, trực tiếp lăn ngã xuống đất.
Ninh Vũ Phi đi từng bước qua đó, bỏ nón của đối phương ra đánh mạnh vào đầu của đối phương một cái: “Chính là anh hại tôi bị chị cảnh sát hiểu lầm đúng không?”
“Tên nhóc, cậu không phải là cảnh sát, vậy cậu chỉ cần thả tôi ra, tôi có thể cho cậu rất nhiều tiền?” Tên lưu manh Hồ nói.
“Ai thèm tiền thối của anh chứ!”
Tai của Ninh Vũ Phi nghe được tiếng bước chân của Lăng Bảo Châu, lấy cái còng ra còng ngược lại tên tên lưu manh Hồ vào cây, lập tức rời khỏi.
Lăng Bảo Châu hiện giờ đang kéo chân của mình đến, nhịn đau, cô ta biết tối nay bản thân không tìm được tên lưu manh Hồ nữa, đang cảm thấy tiếc cho những ngày chuẩn bị mọi thứ để bắt hắn, nghe thấy âm thanh vọng lại từ bên cạnh cái cây.
Vì thế đã mở đèn pin ra chiếu qua, người bị còng vào cây không phải tên lưu manh Hồ còn là ai được nữa.
“Tên lưu manh Hồ, anh có giỏi thì chạy đi, sao không chạy nữa rồi?”
Nếu không phải vì bây giờ chân đang rất đau, thì thật sự rất muốn đá đối phương một cú.
“Hứ, cảnh sát chết tiệt, hôm nay là do tên lưu manh Hồ tôi xui xẻo.” Tên lưu manh Hồ không phục, có ma mới biết được tự dưng xuất hiện một người đàn ông hạ gục mình.
Lăng Bảo Châu lấy điện thoại ra, kêu gọi các đồng nghiệp đang canh bắt ở xung quanh, nhờ bọn họ nhanh chóng qua đây.
Cô ta nhìn lại cái còng một cái, trong lòng thấy kì lạ: Đây không phải là cái còng mà mình đã còng Ninh Vũ Phi sao, chẳng lẽ tên tên lưu manh Hồ này là bị Ninh Vũ Phi bắt được sao.
Hiện tại sự tồn tại của cái còng chứng minh được người này quả thật là bị Ninh Vũ Phi bắt lại.