Trương Thanh Phong cả khuôn mặt như biến thành đầu lợn, cũng không thể nói được gì nữa.

Mấy tên cặn bã kia cũng đã sớm chạy hết, không ai quan tâm tới sự sống chết của Trương Thanh Phong.

“Vũ Phi, đánh đi, đánh thật mạnh lên cho tôi, tôi không quen cái đồ súc sinh như này.” Bà Ngô nói đến rát cổ bỏng họng.

Bà ấy đúng là không muốn sống nữa, lại đẻ ra thằng con không biết hối cải như này, thật đúng là nghiệp chướng.

Trương Thanh Phong miệng đầy máu, gần như nói không thành chữ, nhưng vẫn mơ hồ thấy được sự thù hằn trong mắt anh ta, căn bản là không hề ý thức được bất kỳ lỗi lầm nào.

Người như này đúng là hết thuốc chữa, nếu như Ninh Vũ Phi không biết Trương Thanh Phong là con trai bà Ngô thì anh đã sớm giết chết anh ta rồi.

“Tố Nga, em đưa bà Ngô về phòng nghỉ ngơi đi, ở đây để anh giải quyết.” Ninh Vũ Phi nói.

“Ừm.”

Đường Tố Nga dìu bà Ngô về phòng, sự tuyệt vọng hết lần này đến lần khác khiến bà Ngô cảm thấy đau đớn, trong chốc lát đã già đi mấy tuổi.

Sau đó Ninh Vũ Phi lôi Trương Thanh Phong ra ngoài, vứt anh ta ngay trước cửa chính, nhẫm lên người rồi trầm giọng nói: “Anh không có một chút hối cải nào sao, bà Ngô vì anh và người ba phế vật của anh mà đã sinh bệnh, còn bị ung thư phổi rất nghiêm trọng, anh có còn là người không?”

“Liên quan gì đến tôi chứ, bà ấy đã sinh tôi ra thì phải dùng cả tính mạng mà nuôi dưỡng tôi chứ, như vậy có gì mà sai?”

“Anh đúng là đồ súc sinh. Tôi có hàng trăm cách để giết chết anh mà không có một dấu vết nào, đừng ép tôi phải làm thế. Giờ thì cút!”

“Hừ...”

Bên trong biệt thự, bà Ngô đã khóc không thành tiếng.

Đường Tố Nga ở lại an ủi bà, còn Ninh Vũ Phi ra phòng khách thu dọn một chút.

Rất lâu sau bà Ngô mới dừng khóc, muốn đi làm chút đồ ăn tối cho Ninh Vũ Phi.

Nhưng anh muốn bà ấy được nghỉ ngơi thật tốt nên đã từ chối.

Một lúc sau Đường Tố Nga từ trong phòng bà Ngô đi ra, nói: “Anh Vũ Phi, bà Ngô thật là đáng thương.”

“Haiz, bà Ngô là người số khổ, Trương Thanh Phong trở thành người như này hoàn toàn là do Trương Đức Trung không chịu dạy dỗ anh ta, nếu ông ta nghiêm khắc hơn thì Trương Thanh Phong sẽ không đến nỗi vậy.”

Ninh Vũ Phi xoa đầu Đường Tố Nga nói: “Đã muộn lắm rồi, mau đi ngủ đi.”

“Anh Vũ Phi cũng ngủ sớm đi.”

“Ừ ừ.”

Ninh Vũ Phi cũng quay về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, nghĩ cách để xử lý êm đẹp chuyện của bà Ngô.

Nhưng bản thân phải làm thế nào đây, giết Trương Thanh Phong, tìm một cái cớ để đưa Trương Thanh Phong vào tù, nhưng như vậy chỉ càng làm bà Ngô đau lòng hơn.

Qua một đêm, mới sáng sớm mà Ninh Vũ Phi đã nghe thấy tiếng bà Ngô đang chuẩn bị bữa sáng.

“Bà Ngô à, trong người có chỗ nào thấy không khoẻ sao?” Ninh Vũ Phi hỏi.

“Không có, mau đi rửa tay đi, bà làm bữa sáng cho con.”

“Ừm được thôi.”

Hai ngày tới Đường Tố Nga đều không có tiết, nên chỉ đành ở nhà cùng bà Ngô học các kiểu nấu ăn, như vậy Ninh Vũ Phi cũng yên tâm hơn phần nào.

Vừa tới trường Ninh Vũ Phi đã thấy Tiêu Úc Tâm.

Tiêu Úc Tâm mặc một bộ thể thao màu xanh dương đang dẫn mọi người trong câu lạc bộ chạy bộ buổi sáng, đồng thời cô cũng nhìn thấy Ninh Vũ Phi.

“Sao lại đụng trúng cô ta nhỉ?” Ninh Vũ Phi nghĩ thầm, vội vàng đi đường vòng.

Nhưng vẫn bị Tiêu Úc Tâm gọi lại: “Đứng lại, Ninh Vũ Phi!”

Anh chỉ đành bất lực quay người lại, cười hỏi: “Chủ tịch Tiêu, tôi có thể giúp gì cho cậu?”

Tiêu Úc Tâm cười cười nói: “Cậu đến đúng lúc lắm, tôi đang huấn luyện mọi người một bài mới ở bên kia, còn học bốn mươi phút nữa, cậu qua đây đi.”

“Không được rồi, tôi còn phải tới lớp học làm bài tập nữa.”

“Vị Noãn, cậu qua đây đi tôi có chuyện muốn nói...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play