Lúc này, Giang Vị Noãn cũng trở về, Đường Tố Nga liền gọi: “Vị Noãn, chị mau lại đây ngửi thử xem trên người anh Vũ Phi có mùi không?”
“Hả, để chị ngửi thử xem sao!” Giang Vị Noãn cũng dí sát vào ngửi thử.
Nhất thời cô ấy liền cau mày, nhẹ giọng hỏi: “Tuy rằng mùi có chút nhạt nhưng rõ ràng là mùi nước hoa, hơn nữa hình như còn ngửi thấy mùi này trên người của ai rồi thì phải?”
Trong lòng của Ninh Vũ Phi cảm thấy chột dạ, Giang Vị Noãn và Tiêu Úc Tâm có qua lại với nhau nên chắc là cũng đoán ra được.
“Ha ha ha, ai da, hai người cũng đừng nghi ngờ anh nữa, hôm qua anh uống hơi nhiều nên ngủ lại nhà Thành Hạo, chắc là lúc đó vô tình cọ phải thôi.” Ninh Vũ Phi vỗ tay một cái, liền nói tiếp: “Bà Ngô còn chưa về sao, hay là chúng ta cùng nhau đi uống trà sữa đi, anh mời nhé?”
Vừa nghe đến uống trà sữa là hai cô gái không có sức chống cự, hơn nữa lại còn được bạn nam mời trà sữa nên lại càng có ý nghĩa quan trọng hơn đối với bạn nữ.
“Được thôi, chúng ta đi!”
“Đi thôi!” Ba người Ninh Vũ Phi cùng nhau đi ra cửa.
Trong quán trà sữa, Ninh Vũ Phi không hề uống trà sữa mà chỉ gọi một ly nước chanh, còn hai cô gái thì gọi cỡ lớn.
Cái miệng nhỏ nhắn hút trà sữa vào trong miệng, nhìn qua trông có vẻ rất ngon.
Ninh Vũ Phi cảm thấy trà sữa này uống không ngon, đối với đàn ông thì uống rượu mới là ngon nhất. Cõ lẽ bạn học nam thích uống rượu cũng như bạn học nữ thích uống trà sữa, thế nhưng tâm trạng khác nhau thì mùi vị lúc uống cũng khác nhau.
Trên bàn bày rất nhiều bánh hamburger và gà rán.
“Hai người đừng ăn nhiều quá, còn phải để bụng lát nữa về nhà ăn cơm nữa chứ?” Ninh Vũ Phi nói.
“Oh!”
Hai người đáp ứng một câu qua loa, sau đó tiếp tục uống trà sữa, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Ninh Vũ Phi uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm người đối diện thì phát hiện ra có gì đó không ổn.
“Mấy người bên kia đang nhìn sang bên này thì phải?” Ninh Vũ Phi xoay người nhìn Giang Vị Noãn, dường như ánh mắt của bọn họ ở trên người của Giang Vị Noãn.
Chẳng lẽ là bọn họ tới tìm Giang Vị Noãn sao.
Anh liền hỏi: “Vị Noãn, ba của cô có sắp xếp vệ sĩ âm thầm đi bảo vệ cô không?”
“Không có, ba tôi nói ở cùng với anh mà còn mang theo vệ sĩ bên người thì có chút không tôn trọng anh, cho nên vệ sĩ của tôi đều rút về rồi.”
Giang Vị Noãn hỏi với vẻ khó hiểu: “Làm sao vậy?”
“Không sao cả, chỉ là anh muốn hỏi một chút thôi.”
Ninh Vũ Phi tiếp tục thờ ơ nhìn bên ngoài cửa sổ, một phút, ba mươi phút, năm mươi phút trôi qua.
Mấy người bên kia vẫn chưa rời đi, hơn nữa ánh mắt vẫn chăm chú nhìn sang bên này, có lẽ những người này sẽ gây bất lợi với Giang Vị Noãn, có lẽ sẽ động thủ thật.
“Anh Vũ Phi, bọn em ăn xong rồi, chúng ta về nhà đi?” Đường Tố Nga nói.
Ninh Vũ Phi nói: “Tố Nga, em bắt xe về nhà trước đi, anh có chuyện muốn nói với Vị Noãn.”
“Oh!”
Đường Tố Nga gật đầu cầm túi rời khỏi quán, mà ánh mắt của những người đó không hề chuyển sang Tố Nga, xem ra mục tiêu của bọn họ không phải là Đường Tố Nga.
“Vũ Phi, anh muốn nói chuyện gì với tôi?” Giang Vị Noãn vẫn chưa nhận ra sự nguy hiểm.
Bỗng nhiên, Ninh Vũ Phi nắm bàn tay nhỏ nhắn của Giang Vị Noãn khiến cho cô ấy cảm thấy ngạc nhiên đến mức trên mặt đỏ ửng lên, cô ấy thầm nghĩ rằng chẳng lẽ Vũ Phi muốn tỏ tình với mình sao?
Giang Vị Noãn hoàn toàn nghĩ sai rồi, Ninh Vũ Phi trực tiếp đứng lên, sau đó nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừm!”
Sau khi ra cửa, mấy người đàn ông bên kia cũng bắt đầu đứng lên hành động.
“Vũ Phi, xe của tôi đỗ ở bên kia mà?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT