Người đàn ông đầu trọc khom người gật đầu: "Vâng, vâng, cậu Ninh đi thong thả."
Sau khi Ninh Vũ Phi và Tô Điềm rời đi, mấy cô em gái bất mãn hỏi: “Đại ca, sao anh lại sợ người này như vậy, chẳng lẽ anh ta có năng lực lớn như vậy sao?”
"Câm miệng, các cô căn bản không biết thân phận của tên nhóc đó, anh Hổ đại ca của tao, là bị tên nhóc đó chém đứt một cánh tay, hiện tại anh Hổ cũng thành một đống xương trắng rồi.”
Nghe nói như vậy, mấy cô em gái hoảng sợ không thôi, các cô cũng biết anh Hổ, nhưng không ngờ anh ta đã chết rồi.
“Biết vì sao anh Hổ chết không? Chỉ vì đắp tội với tên đó, vừa rồi Ninh Vũ Phi không truy cứu, nếu mà truy cứu đêm nay chúng ta ở đây đều không thấy được mặt trời ngày mai đâu.”"
"Đại ca, bọn em biết sai rồi, về sau sẽ không bao giờ trêu chọc người phụ nữ kia nữa.”
Trên đường về, Ninh Vũ Phi hỏi: “Tô Điềm, cậu không sao chứ.”
“Không có việc gì, cảm ơn cậu.” Tô Điềm cúi đầu đăm chiêu, có vẻ không yên lòng.
"Không có việc gì là tốt rồi, bây giờ cậu đi làm thêm cũng bị muộn rồi, hay là hôm nay xin nghỉ, tôi đưa cậu về?”
Tô Điềm ngẩng đầu nói: “Không cần, cảm ơn cậu, bây giờ vẫn chưa tới giờ làm thêm.”
"Vậy à."
"Bạn học Vũ Phi, chuyện vừa rồi thực sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu tôi đã bị…” Đôi mắt của Tô Điềm bắt đầu ngấn lệ
"Ai nha, sao cậu lại khóc, này không phải là không có việc gì sao?”
Ninh Vũ Phi nhanh chóng lấy từ trong túi mình ra một cái khăn tay đưa qua, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Về sau cậu sẽ không bị bắt nạt như vậy nữa, có việc gì cứ nói cho tôi biết, việc gì tôi giúp được nhất định sẽ giúp cậu.”
“Ừ.” Tô Điềm khóc không ngừng làm cho người khác cảm thấy đau lòng.
Kỳ thực Tồ Điềm không chỉ bị bắt nạt ở bên ngoài mà ngay cả trong trường học cô ấy cũng bị bắt nạt, bởi vì cô ấy có một khuôn mặt làm cho người ta phải ganh tị, nhưng lại không có một bối cảnh có thể bảo vệ cô ấy, nên cô ấy trở thành đối tượng bị nhiều người bắt nạt.
Cô ấy không giống Giang Vị Noãn và Tư Đồ Y Nhạn, họ có gia tộc bảo vệ không ai dám bắt nạt họ, còn cô ấy lại không có bối cảnh gì.
Tô Điềm khóc một lúc lâu mới nguôi ngoai, nói: "Ninh Vũ Phi, cảm ơn cậu rất nhiều.."
"Suốt đường đi cậu đã nói bao nhiêu lời cảm ơn rồi, đừng khóc, cười rộ lên có phải xinh đẹp hay không?”
"Được.”
Ninh Vũ Phi nói: “Đừng lo lắng, bọn họ đã nhận được giáo huấn rồi, sẽ không dám bắt nạt cậu nữa đâu.”
“Được.”
“Đi thôi, dù sao tôi cũng không có việc gì, tôi sẽ đưa cậu đến chỗ làm việc.”
Hai người tiếp tục đi, Tô Điềm chủ động hỏi: "Ninh Vũ Phi, cậu cũng từ nông thôn lên đây sao?”
“Đúng vậy, cách đây không lâu, nhưng thật sự là lắm rắc rối.”
“Vậy quan hệ giữa cậu và Giang Vị Noãn là thế nào?” Tô Điềm ngượng ngùng hỏi
Đối mặt với vấn đề này, Ninh Vũ Phi gãi gãi đầu, trả lời: "Xem như là bạn bè đi, tôi gặp cô ấy trên xe đến thành phố Ngọc Trai.”
“Thế à.”
Sau đó Tô Điềm không nói gì nữa, hai người đi qua một con đường lớn rồi tới một khách sạn năm sao.
“Cậu đang làm thêm ở đây sao?”
"Đúng vậy, bởi vì làm việc bán thời gian, mười giờ đã tan làm cho nên cũng không được nhiều tiền.”
“Không có việc gì, chờ sau khi tốt nghiệp tìm một công việc chính thức, cố gắng làm thật tốt sau này sẽ dần dần kiếm được tiền, được rồi cậu mau vào đi, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Khi Ninh Vũ Phi chuẩn bị rời đi, Tô Điềm hỏi: “Ninh Vũ Phi, cậu là xã hội đen sao?”
“Đừng nghe người khác nói lung tung, tôi có một người chị mở quán nhậu cho nên biết một vài người theo xã hội đen thôi.”
“Vậy à, tôi biết rồi, tạm biệt.”
"Tạm biệt!"
Ninh Vũ Phi rời đi, khi trở lại biệt thự liền nhìn thấy Đường Tố Nga đang giúp bà Ngô dọn đồ ăn ra.
“Anh Vũ Phi, sao hôm nay anh về muộn vậy?” Đường Tố Nga cười hỏi.
"Có chút việc phải làm nên về muộn.”
"Mau đi rửa tay đi rồi chúng ta ăn cơm.”
"Được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT