Hơn ba giờ chiều, Ninh Vũ Phi đi tới khu phòng bệnh ở bệnh viện, vốn là để thăm Lưu Lập Quốc.
Ông ấy đã hồi phục sau khi được điều trị, bây giờ chỉ còn lại một mình Lưu Hà Đình, dù sao thì cô ta cũng bị thương rất nặng.
Tuy nhiên cũng đã tỉnh lại, khi biết được Ninh Vũ Phi đích thân thực hiện ca phẫu thuật để cứu cô ta từ Quỷ Môn Quan trở về, Lưu Hà Đình trong lòng lúc này đầy phức tạp, chỉ biết im lặng mà rơi lệ.
Ninh Vũ Phi gõ cửa bước vào, nhìn thấy người cùng nhà xong liền cười hỏi: "Bác, gần đây công việc bận rộn nên không có thời gian đến thăm bác."
"Vũ Phi, sao cậu lại ở đây, này, bọn trẻ còn mua gì nữa?"
Lưu Lập Quốc nhanh chóng nhận lấy rổ trái cây, còn Trần Ngọc Thủy và Lưu Hà Đình không có ở đây để gặp mặt Ninh Vũ Phi.
“Phục hồi là tốt rồi, bác có cảm thấy khó chịu trong người gì không, hay trong đầu có choáng váng không?” Ninh Vũ Phi mỉm cười hỏi.
Lưu Hà Đình nhìn Ninh Vũ Phi, xấu hổ cúi đầu xuống, sau đó lắc đầu.
"Không có việc gì là tốt rồi, cứ về nhà tu dưỡng một thời gian thì sẽ ổn cả."
"Ninh Vũ Phi, tôi thực sự xin lỗi..."
Lúc này, Lưu Hà Đình cúi đầu xuống, đã nghiêm túc nhận thức được sai lầm của chính mình, giọng nhỏ lí nhí, đôi mắt không ngừng rơi lệ.
Lưu Lập Quốc cùng Trần Ngọc Thủy đều im lặng, tự hỏi liệu Ninh Vũ Phi có lựa chọn tha thứ hay không.
Ninh Vũ Phi vỗ vai Lưu Hà Đình rồi nói: "Cô có lẽ cần xin lỗi, nhưng không phải là xin lỗi với tôi, mà là với bạn bè, với bạn học của cô. Sau khi trải qua chuyện này, tôi hy vọng sau này cô có thể hiểu rõ bản thân tôi, như vậy mới có thể theo đuổi tôi được."
“Ừa!” Lưu Hà Đình không ngừng gật đầu.
Mặc dù đã được Ninh Vũ Phi tha thứ, nhưng Lưu Lập Quốc biết rất rõ rằng mình sẽ không bao giờ có một người con rể như Ninh Vũ Phi.
"Được rồi, có cái gì mà phải khóc đâu, cười nhiều lên một chút thì mới mau hồi phục được." Ninh Vũ Phi cười nói.
Lưu Hà Đình lấy hết can đảm để xin lỗi Ninh Vũ Phi. Bà mẹ Trần Ngọc Thủy cũng thường Ninh Vũ Phi, thiếu chút nữa vì chíng mình mà khiến Lưu Hà Đình bỏ lỡ thời điểm thích hợp nhất để phẫu thuật.
"Vũ Phi, dì cũng rất xin lỗi cậu, trước kia đã buông những lời lẽ đầy khốn nạn với cậu. Nếu không có cậu thì không biết Hà Đình sẽ ra sao, dì thực sự không biết phải xin lỗi cậu như thế nào!"
"Dì à, những chuyện này qua rồi, cháu cũng không nhớ nữa, ha ha..."
Ninh Vũ Phi sờ sờ mũi của mình, đối mặt với những lời hạ thấp bản thân để nói lời xin lỗi từ các vị trưởng bối, điều này thực sự đúng là có chút khó khăn để tiếp nhận.
Nhưng bản thân cũng chưa bao giờ trách Trần Ngọc Thủy, dù sao thì gia đình họ đã trải qua rất nhiều khó khăn, cũng đều có lý do của riêng họ.
"Từ nay về sau, cậu hãy đến ngồi chơi nhà dì nhiều hơn đi, dì sẽ nấu những món ngon cho cậu."
"Dạ, chắc chắn rồi!"
Cốc cốc cốc!
Một viên cảnh sát bước vào cửa và hỏi, "Mọi người có phải là người nhà của Lưu Lập Quốc?"
“Đúng vậy, xin hỏi anh tìm chúng tôi có việc gì không vậy?” Lưu Lập Quốc hỏi.
"Không phải là tôi tìm ông, mà là..." Viên cảnh sát hướng mặt ra cửa nói: "Vào đi?"
Ngoài cửa, Chu Đống hai tay mang còng số tám bị hai viên cảnh sát mang dẫn vào, đi theo sau là Chu Phúc Lộc.
"Đi ra ngoài, anh cảnh sát, làm ơn đưa hắn ta đi. Hắn ta suýt chút nữa hại chết con gái tôi." Lưu Lập Quốc tức giận không thôi.
Chu Đống liếc nhìn ông ấy, vội quỳ xuống đất cầu xin sự tha thứ, trong khi cảnh sát cũng bắt đầu giải thích mọi chuyện
"Đáng đời."
“Hà Đình, xin tha thứ cho tôi, tôi van xin cô hãy tha thứ cho tôi!” Chu Đống cầu xin.
Lưu Hà Đình cảm xúc dâng trào, cô ta còn chưa kịp xuống giường đã bị Trần Ngọc Thủy ôm lấy, hét lớn: "Anh không có đủ tư cách cầu xin tôi tha thứ, cút đi!"
"Tôi..." Chu Đống không nói nên lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT