"Anh Vũ Phi, chuyện gì đang xảy ra vậy, làm ơn cứu ba em với?” Đường Tố Nga khóc nói.

"Không sao, chỉ là một phương pháp châm cứu mà thôi, phá giải là được!"

Ninh Vũ Phi nói tiếp: "Trần Thành Hạo, giữ chặt ông ấy, đừng để lộn xộn, Tố Nga, chuẩn bị cồn và đèn cồn, còn cả kim bạc tốt nhất nữa."

"Vâng!"

Dụng cụ nhanh chóng được chuẩn bị đủ, Trần Thành Hạo đè Đường Cảnh Trung lại, nói: "Vũ Phi, nhanh chút, sức ông ấy lớn quá.”

"Ừ!"

Sau khi tiến hành tiêu độc kim bạc Ninh Vũ Phi cắm kim vào sau tai Đường Cảnh Trung.

Cuối cùng Đường Cảnh Trung cũng yên tĩnh lại, châm này là để ép ông lâm vào hôn mê, còn phải tiếp tục châm cứu nữa.

Theo từng cây kim cắm xuống là thân thể Đường Cảnh Trung cũng dần bình tĩnh lại.

Ninh Vũ Phi kéo mở cánh tay Đường Cảnh Trung, rút một cây châm nhỏ dài hai tấc từ trong đó ra.

Vị trí này chính là nơi gây ra cơn đau.

Nếu chỉ đơn thuần lấy ra sẽ không giảm được cơn đau mà chỉ có thể dùng đến phương pháp khác.

"Anh Vũ Phi, rốt cuộc là chuyện gì thế này?" Đường Tố Nga hỏi.

"Bị người ta châm một châm mà thôi, giờ không có việc gì nữa rồi."

"Vậy là tốt rồi!"

Một lát sau Đường Cảnh Trung tỉnh lại, nhưng trên người vẫn còn sót lại đau đớn, ông nói: "Vũ Phi, cám ơn cháu."

"Ba à, giờ ba không sao rồi chứ?" Đường Tố Nga sốt ruột hỏi.

"Ba không sao, không cần lo lắng."

Ninh Vũ Phi hỏi: "Bác à, việc này là do kẻ thù của bác trả thù bác sao?”

"Bác cũng không biết, sáng nay lúc đi ra cửa giữa đường bác đụng phải một người, sau khi quay về thì cảm thấy không ổn, haiz, nếu không nhờ có cháu thì cái mạng này của bác cũng không giữ được.”

"Loại châm pháp thiên đao vạn quả này mà người đó có thể châm một lần đã thành công thì chứng tỏ cũng không phải là một kẻ đơn giản, sau này bác nhất định phải cẩn thận, chẳng lẽ bác thực sự không biết người này rốt cuộc là ai sao?"

Đường Cảnh Trung lắc đầu, nói: "Bác thực sự không biết."

"Vâng, vậy bác nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ.”

Ninh Vũ Phi và Trần Thành Hạo đi ra ngoài, còn chưa kịp nói chuyện gì thì chợt nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng nói.

"A… ba?"

"Tố Nga, Tố Nga…"

Ninh Vũ Phi lại vọt vào một lần nữa, thấy Đường Cảnh Trung đã ngã trên mặt đất, mà cửa sổ đối diện lại mở toang, Đường Tố Nga đã bị mang đi.

"Trần Thành Hạo, ở đây trông chừng nhé."

"Vâng!"

Ninh Vũ Phi nhanh chóng nhảy ra từ cửa sổ, lập tức thấy dấu chân của Đường Tố Nga trên mặt đất.

Dấu chân này dính đầy bùn đất, bước chân rất lớn nhưng cũng không có nghĩa là thân hình đối phương cao to, mà chứng tỏ đối phương là một võ sĩ, khinh công vô cùng tốt.

Lần theo dấu chân này đuổi tới, sau vài phút Ninh Vũ Phi đã đến một khoảng sân vắng vẻ, dưới tường có dấu chân, chắc hẳn đối phương đã nhảy qua đây để vào trong.

Nhẹ nhàng mở cửa bước vào, bên trong là khoảng sân đầy cỏ dại, phía trước là sảnh lớn, Đường Tố Nga đang nằm bất tỉnh trên nền sảnh.

"Xuất hiện đi, cần gì phải trốn tránh như vậy?" Ninh Vũ Phi nói.

Cỏ dại trong sân không có gió mà lại tự lay động, phía sau có một tiếng “cạch”, cửa đóng lại.

Ninh Vũ Phi nhìn bốn phía, bỗng nhiên cảm thấy sau đầu mình chợt lạnh.

Anh nghiêng đầu đi theo bản năng, bỗng có bàn tay đánh qua trong tư thế móng vuốt đại bàng, hết sức sắc bén.

Phiu!

Ninh Vũ Phi xoay người kéo dài khoảng cách, mà người kia cũng đã xuất hiện trước mặt Ninh Vũ Phi.

Đó là một người đàn ông đầu bù tóc rối, trên người chỉ có chiếc áo khoác đen rách nát, người đó khàn giọng hỏi: “Tên nhóc, cậu là ai, người môn phái nào?”

"Ông còn chưa đủ tư cách biết, trước tiên nói cho tôi biết vì sao phải nhằm vào hai ba con Đường Cảnh Trung?" Ninh Vũ Phi chất vấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play