Ninh Vũ Phi vừa nói xong thì ông cụ Tư Đồ đã ngủ mất, anh lại giải thích: "Không cần phải lo lắng đâu, ngủ một giấc là tốt hơn thôi."

"Ừ."

Tư Đồ Minh Hồng nới với mấy người nhà mình: "Hiện giờ ba đã không sao rồi, mấy người mau ra ngoài tiếp khách đi, nhanh lên chút đi."

"Được!" Đám người nhà Tư Đồ lần lượt đi ra ngoài.

Sau đó Tư Đồ Minh Hồng đi đến trước mặt Ninh Vũ Phi, do dự rồi lại nói: "Vũ Phi, chú có thể nhờ cháu một việc không?"

Ninh Vũ Phi cười cười, nói: "Cháu cũng ăn cơm ở nhà chú một bữa rồi, chuyện chú nhờ, cháu còn có thể không giúp nữa sao?"

Nghe vậy, Tư Đồ Minh Hồng kích động, kéo tay Ninh Vũ Phi, ông nói: "Cảm ơn, cảm ơn cháu."

"Không có gì đâu chú, trạng thái hiện tại của ông cụ cứ cách bảy ngày cháu sẽ qua làm trị liệu một lần, sau năm lần là có thể đi bộ rồi, nhưng vẫn phải phối hợp với một vài loại thuốc bắc, đến khi đó cháu sẽ viết một toa thuốc cho chú."

"Được, ôi Vũ Phi, thật cảm ơn cháu, nhà Tư Đồ chú tuy có chút tiền nhưng cũng không biết phải lấy gì ra để cảm ơn cháu nữa." Tư Đồ Minh Hồng ngượng ngùng nói.

"Cháu không phải bác sĩ cho nên không lấy tiền đâu."

Ninh Vũ Phi nói xong thì quay sang nhìn ông cụ, lại nói: "Chú, cháu phải nói với chú một chuyện, bệnh tim của ông cụ đột ngột tái phát không phải là ngẫu nhiên đâu, chú hiểu mà."

Nghe Ninh Vũ Phi nói thế, hàng mày Tư Đồ Minh Hồng nhíu chặt lại, nhỏ giọng hỏi anh: "Cháu nghi ngờ sao?"

"Hiểu thì hiểu vậy đi, tốt hơn hết chú vẫn nên thầm điều tra chút đi ạ." Ninh Vũ Phi nói xong thì ra khỏi phòng.

Tư Đồ Minh Hồng đã hiểu rõ ý của Ninh Vũ Phi rồi, đơn giản là có người có âm mưu muốn hại chết ba ông, đó là lý do ban nãy bảo người giúp việc lên lầu lấy thuốc nhưng lại không tìm thấy thuốc đâu.

Xem ra là có người cố ý lấy mất thuốc của ông cụ rồi, hơn nữa người này còn biết ông cụ mắc bệnh tim, nói cách khác, người có ý muốn hại chết ông cụ là người nhà Tư Đồ, là người nào đó bên cạnh ông.

Dưới lầu cũng không còn bao nhiêu người, bắt đầu có người lục tục rời đi.

Ninh Vũ Phi nhìn thấy cũng đến giờ rồi nên kéo Trần Thành Hạo tạm biệt Tư Đồ Y Nhạn rồi ra ngoài.

"Vũ Phi, tôi đưa các cậu về ha?"

Giang Vị Noãn ngồi trong xe ló đầu ra, mời hai người họ lên xe, bởi vì đường về cũng tương đối xa.

Ninh Vũ Phi sờ sờ mũi một cái rồi từ chối: "Không cần đâu, hai người bọn tôi cũng lái xe tới đây, không sao đâu."

"Vậy được rồi, hai người đi đường cẩn thận nhé, mai gặp lại!"

"Mai gặp lại!"

Trần Thành Hạo nói: "Ôi Vũ Phi, cậu nên leo lên đó rồi về mới phải đó?"

"Tôi đây không phải muốn về chung với cậu đâu, chỉ là đỡ phải bị tên nhóc cậu bảo trọng sắc khinh bạn thôi."

"Stop!"

Trần Thành Hạo lái xe máy của mình, hai thằng con trai chen chút rời khỏi khu biệt thự hạng sang kia.

Bởi vì xe máy thật sự không thể nào so với hàng xe sang trọng kia được nên cuối cùng hai người trở thành người về sau cùng, xung quanh là từng dãy đèn đường, còn khoảng chừng ba cây số nữa mới ra tới đường cái của thành phố.

Lúc hai người họ vừa rẽ sang một ngã tư hình chữ T thì bên phải đột nhiên có một chiếc xe lao tới, hơn nữa chiếc xe vẫn còn đang có xu hướng lao tới.

Theo ánh đèn chói mắt càng lúc càng gần mình, đối phương vậy mà lại trực tiếp nổ máy muốn tông về phía xe máy, Ninh Vũ Phi kéo Trần Thành Hạo vào bụi cây xanh bên đường.

Có thể là lúc đó bất ngờ hoảng sợ quá cho nên Trần Thành Hạo hôn mê bất tỉnh luôn.

Phanh!

Còn Ninh Vũ Phi thì vì kéo Trần Thành Hạo ra khỏi phạm vi tông trúng của đối phương nên không kịp né.

Trực tiếp bị xe tải tàn nhẫn tông bay ra ngoài, bay xa một khoảng bảy, tám mét, Ninh Vũ Phi có luyện võ từ nhỏ đi chăng nữa thì cơ thể cũng như người bình thường mà thôi.

Bị tông đến mức xe máy cũng hỏng thì nói chi là người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play