Lúc quay lại đại sảnh tìm thấy Trần Thành Hạo, cái tên nhóc này đã ăn không ít, bùng cũng phình lên rồi, miệng còn nồng mùi rượu vang đỏ.

“Tiểu Phi, bọn họ đây là đang làm gì vậy?”

“Lễ mừng thọ, dâng tặng lễ vật!”

“Hả…hả..Dâng tặng lễ vật? Ai cũng phải làm sao?” Trần Thành Hạo lấy lại tinh thần.

Ninh Vũ Phi liếc một cái, nói: “Cậu thì không cần, mình tôi là được rồi.”

“Tên nhóc nhà cậu đừng có nói với tôi là cậu định dâng lên cái cục đá hôm nay cậu mua giá ba triệu đấy nhé?”

“Có vấn đề gì không?” Ninh Vũ Phi hỏi lại.

Trần Thành Hạo vội lắc đầu: “Không có vấn đề gì hết, tôi chỉ nói thế thôi.”

Tối nay, các nhân vật nổi tiếng đều đến đây, nhưng không phải ai cũng có đủ tư cách để tiến lên và tặng quà mừng thọ cho ông cụ.

Ban đầu là các thành viên trong nhà Tư Đồ, sau đó đến họ hàng, tiếp theo là một số bạn bè thân thiết.

Mọi người dâng lên lễ vật ít nhất cũng trị giá hàng tỷ, nào là danh trà, danh họa, những đồ mang ý nghĩa trường thọ.

Ông cụ Tư Đồ tóc hoa râm, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn ngồi ở trên ghế, phần thân dường như bị liệt, chỉ có phần cổ trở lên có thể cử động và nói chuyện.

“Ông cụ, đây là một bình rượu ngon mà ông cụ nhà cháu tặng cho ông, mong ông nhận lấy.” Giang Trấn Hải nói.

Đến cái tuổi này rồi mà vẫn còn tặng rượu quả thật có chút không hay lắm, nhưng nếu là người cùng thế hệ tặng thì lại khác.

“Được, lão Giang giờ vẫn khỏe chứ?” Ông cụ Tư Đồ hỏi.

“Ông cụ gần đây sức khỏe vẫn tốt, hôm khác cháu sẽ đưa ông cụ đến tán gẫu cùng ông một hồi.”

“Được, Hồng nhi, mau nhận lấy.” Ông cụ Tư Đồ nói.

“Vâng, ba!”

Sau đó, Âu Dương Minh Khánh đi đến, cười nói: “Ông, cháu là Âu Dương Minh Khánh của nhà họ Âu Dương, cháu hôm nay đến đây có mang một bộ thanh hoa sứ tặng ông, xin ông nhận lấy.”

Sau đó, Âu Dương Minh Khánh cho người mang bộ thanh hoa sứ lên, bày ra trước mặt.

Âu Dương Minh Khánh tự hào nói: “Cái này cháu mua ở thủ đô giá mười lăm tỷ, đặc biệt dùng để dâng tặng cho ông.”

Vừa nghe đến mười lăm tỷ, người xung quanh đều thổn thức, hào phóng chi mười lăm tỷ, cũng chỉ có thể là bốn gia tộc lớn mới làm được như thế thôi.

“Được, nhận lấy cất di!” Ông cụ Tư Đồ nói.

Âu Dương Minh Khánh không có ý lui xuống, mà trực tiếp nhìn về phía Ninh Vũ Phi, cười lạnh nói: “Ninh Vũ Phi, cậu không phải nói cậu là bạn của Y Nhạn sao? Mau đưa ra lễ vật của cậu ra, cho chúng tôi cùng xem xem?”

Mọi người nhìn về phía Ninh Vũ Phi, cũng tò mò người trẻ là ai, là con cháu của gia tộc lớn nào.

Tư Đồ Minh Hồng và Tư Đồ Y Nhạn trong lòng bỗng trở nên căng thẳng, đây rõ ràng không phải là muốn gây khó dễ cho Ninh Vũ Phi sao, cậu ấy vừa mới đến thành phố học, đồ vật chuẩn bị căn bản không thể so sánh với bộ thanh hoa sứ của Âu Dương Minh Khánh được.

“Ba, ba có còn đồ vật nào đưa ra nữa không?”

Giang Vị Noãn hỏi ba, phải giải vây giúp Ninh Vũ Phi mới được, nếu không, Ninh Vũ Phi sẽ bị xấu mặt.

Giang Trấn Hải nói: “Ông của con và ông cụ Tư Đồ là bạn bè, ba cũng không chuẩn bị thêm cái gì cả.”

“Ay da!” Giang Vị Noãn gấp gáp đến mức giậm chân tại chỗ.

Giữa đại sảnh, Âu Dương Minh Khánh cười hỏi: “Thế nào, đừng nói rằng cậu không chuẩn bị cái gì cả?”

Ninh Vũ Phi vuốt mũi một cái, đi vào giữa đại sảnh, đối mặt với ông cụ Tư Đồ, nói: “Ông, cháu là bạn học của Y Nhạn, Ninh Vũ Phi, cháu cũng không chuẩn bị được cho ông đồ gì tốt cả.”

“Không sao, chàng trai trẻ, có tâm ý là đủ rồi.” Ông cụ Tư Đồ mỉm cười nói.

“Vâng!”

Ninh Vũ Phi lấy từ trong túi ra một cục đá bình thường không có gì đặc biệt cả, còn chưa nói rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play