Âm thanh tát vào mặt liên tục vang lên, khiến tất cả sợ ngây người.
Ma Sinh Hoa là võ giả cảnh giới Địa Hải đỉnh cấp, sức chiến đấu không thể coi thường, có cơ hội vượt qua hàng ngàn cái tên trở thành một trong những Chiến Vương. Giờ ả ta đột nhiên bị người khác vả mặt như vậy, đây thật sự là điều mà không ai nghĩ tới.
Người ra tay ngoại trừ Dương Ân thì còn có ai khác chứ, đối phương xúc phạm người khác thì không sao, nhưng xúc phạm Thanh Tĩnh thì không được. Vừa rồi Thanh Tĩnh tránh ở sau hắn nhưng khoảng cách giữa hai người ít nhất cũng phải xa tới một mét, ả Ma Sinh Hoa này lại ăn không nói có, đúng thật là quá ghê tởm!
“Dừng tay!”, những người bên cạnh phản ứng lại, hét lên, từng người một ra tay với Dương Ân, nhưng bọn họ còn chưa kịp tấn công, Dương Ân đã nhanh chóng lui về.
“Đây chính là kết cục của kẻ độc miệng!”, Dương Ân lạnh lùng nói.
Ma Sinh Hoa thật sự điên lên rồi.
Ả ta trợn tròn mắt, hét lên: “Ta sẽ giết ngươi!”
Tính tình của Ma Sinh Hoa nóng nảy như thế, sao có thể chịu đựng được khi nghe thấy những lời sỉ nhục như vậy chứ. Ả ta nhấc một cây rìu khổng lồ tức giận bổ về phía Dương Ân.
Sức mạnh của cây rìu cực kỳ mạnh mẽ, chỉ cần đập xuống thì chẳng khác nào như Thái Sơn áp xuống, huyền khí bá đạo nồng đậm khiến người khác sợ hãi.
Phàn Nhân không lên tiếng can ngăn, những người khác cũng không ra tay, ai cũng im lặng đứng nhìn Ma Sinh Hoa ra oai, bọn họ muốn xem thiếu niên này lấy đâu ra khí thế để đánh với Ma Sinh Hoa, thật đúng là chán sống rồi!
“Còn dám đánh à!”. Dương Ân nhíu mày nói một câu. Rìu của Ma Sinh Hoa còn chưa kịp rơi xuống, thân hình Dương Ân đã lướt tới cạnh ả ta như một bóng ma, vươn tay nắm lấy cổ tay đang nâng rìu của đối phương, tay còn lại nâng cao lên, giận dữ đánh xuống.
Lần này, Ma Sinh Hoa thật sự bị đánh đến mức mặt sưng như đầu heo, cây rìu khổng lồ bị Dương Ân cướp lấy, những tên chuẩn bị cứu Ma Sinh Hoa,đã bị Dương Ân cầm rìu đe nẹt: “Ai dám đến đây thì ta sẽ bổ đầu của ả!”
Những người khác không dám manh động chút nào.
“Ngươi mau thả Ma sư tỷ ra, nếu không thì ngươi chết chắc!”
“Thả người ra, phái Thái Sơn sao có thể dễ dàng bị ngươi sỉ nhục như vậy?”
“Dù các ngươi tới từ đâu thì cũng mau thả người ra,rồi quỳ xuống xin tha, ở trước mặt chúng ta, ngươi dám tùy tiện giương oai thế sao?”
...
Đám đệ tử của phái Thái Sơn nhao nhao mắng mỏ chỉ trích Dương Ân như thể muốn chém hắn thành tám mảnh.
Dương Ân túm lấy cổ Ma Sinh Hoa, tay còn lại cầm cây rìu, chém mạnh xuống mặt đất.
Ầm!
Chiếc rìu đập mạnh xuống đất tạo thành một cái hố sâu, rất nhiều cát và đá sỏi văng về phía đám người kia, khiến cho bọn họ liên tục lùi lại.
“Đừng nghĩ rằng ta không dám giết người!”, Dương Ân nhìn về phía đám người, lạnh lùng nói.
Bọn họ nhìn thấy ánh mắt của Dương Ân, cơ thể và tâm hồn ớn lạnh, bọn họ cảm giác giống như Phàn Nhân đang tức giận vậy, áp lực này cực kỳ đáng sợ. Bọn họ đang tự hỏi liệu thiếu niên trước mặt này có phải là một vị Thiên Vương hay không?
“Dương thí chủ không được giết người!”, Thanh Tĩnh vội vàng khuyên giải.
“Tiểu sư muội đừng quan tâm đến chuyện này!”, lần này, Thanh Lợi đứng về phía Dương Ân, những lời Ma Sinh Hoa nói thật sự rất quá quắt.
“Có... có bản lĩnh thì giết ta đi!”, Ma Sinh Hoa khó khăn mở miệng nói với Dương Ân, ánh mắt của ả ta tràn đầy hận ý.
“Câm miệng!”, Dương Ân hét lên với Ma Sinh Hoa, dừng một lúc, hắn nhìn đám người Phàn Nhân rồi nói: “Ai đứng đầu trong số các ngươi?”
“Sư muội phái Hằng Sơn, hắn và các ngươi có mối quan hệ gì?”, Phàn Nhân lờ Dương Ân đi, nhíu mày hỏi đám người Thanh Lợi.
“Hắn là ân nhân cứu mạng của chúng ta!”, Thanh Lợi trả lời.
“Nói cách khác, hắn là một người lạ?”, Phàn Nhân lạnh lùng nói.
“Đối với các ngươi mà nói thì đúng là vậy, nhưng với chúng ta, hắn ở cùng phe chúng ta!”, Thanh Lợi cực kỳ kiên định nói.
Lúc này, Thanh Tĩnh đứng lên nói: “Vị sư huynh này, ngươi đừng trách Dương thí chủ, hắn cũng là vì chúng ta, chúng ta sẽ xin lỗi ngươi!”. Sau đó nàng ta khuyên nhủ Dương Ân: “Dương thí chủ hãy thả vị sư tỷ này ra, đừng làm khó nàng nữa!”
Sau khi Phàn Nhân nhìn thấy Thanh Tĩnh, ánh mắt lóe lên, trong lòng thầm nghĩ: “Thật là một tiểu ni cô trong sáng!”
Dương Ân đáp lại Thanh Tĩnh: “Tiểu sư muội Thanh Tĩnh, nếu cô có thể xử lý được chuyện này, ta sẽ không giáo huấn nàng ta, miệng chó của nàng ta không thể mọc được ngà voi được đâu!”. Sau đó hắn nói với Phàn Nhân: “Về mà dạy dỗ lại nữ nhân xấu xí này, đừng suốt ngày phun phân như vậy!”
Nói xong, Dương Ân ném ả ta về phía đám người phái Thái Sơn.
Đám người phái Thái Sơn vội vàng kéo ả ta về, ngay khi bọn họ chạm đến cơ thể Ma Sinh Hoa, một luồng kình lực mạnh mẽ truyền đến khiến bọn họ bị chấn động đến mức tuột tay, không ai đỡ được Ma Sinh Hoa, trơ mắt nhìn ả ta ngã trên nền đất, thân hình của bọn họ lảo đảo lùi lại, vướng vào nhau rồi ngã.
Phàn Nhân và người bên cạnh nhìn thấy Dương Ân ra tay như vậy, mắt hơi híp lại, rõ ràng là chính họ cũng không ngờ sức mạnh của Dương Ân lại có thể kinh khủng như vậy.
Ma Sinh Hoa chịu sỉ nhục như thế, ả ta muốn đứng dậy, nhưng đáng tiếc lửa giận công tâm, tức đến mức ngất đi rồi.
Ả ta bẽ mặt quá nên không còn mặt mũi nào đối diện với nhiều người như thế, dứt khoát té xỉu luôn, nhắm mắt làm ngơ.
“Mọi người cùng xông lên, giết hắn!”, người của phái Thái Sơn kêu lên, những người khác cũng nhao nhao rút vũ khí ra, chuẩn bị tấn công Dương Ân.
Các ni cô của phái Hằng Sơn rút kiếm mà không hề nghĩ ngợi gì, nhanh chóng đến bên cạnh Dương Ân, họ muốn cùng chiến đấu với hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT