Vào tháng 6, cái nắng như thiêu đốt khiến cho mặt đất nóng lên như than đỏ, nhưng trên những con đường mòn trong rừng của dãy núi Lang Yên lại vô cùng mát mẻ.
Dãy núi Lang Yên vốn là một dãy núi cổ khổng lồ, ở nơi đây đã mọc lên rất nhiều cây cổ thụ, từng tán cây che khuất cả bầu trời cho nên ánh sáng mặt trời khó có thể truyền vào đây.
Có hai gã thiếu niên đang cưỡi linh yêu nhàn nhã dạo trong rừng.
Một gã thiếu niên thì mặc áo màu lam ngồi trên con rùa vân bạc nhắm mắt dưỡng thần, chỗ lồng ngực của hắn giống như có một tầng ánh sáng màu ngọc bích đang nổi lên, nhiệt lượng xung quanh không ngừng hội tụ vào vị trí đang phát sáng trên ngực của hắn, cảnh tượng trông hết sức huyền diệu.
Có một chú chó đen nhỏ đang nằm ngủ trên vai của hắn, bộ lông của nó đen tuyền mềm mại như nhung trông rất đáng yêu.
Gã thiếu niên còn lại thì có quả đầu như ổ gà, hắn ta ngồi trên một con hổ yêu, hai mắt đang nhìn xuyên qua các tán cây thẳng về phía mặt trời, ánh nhìn của hắn ta xuyên thấu cả bầu trời, chạm tới mặt trời trên cao.
Người bình thường nhìn thẳng vào mặt trời như vậy thì không bị hỏng mắt đã là may mắn, nhưng gã thiếu niên đầu ổ gà chẳng những không sao, ngược lại còn tăng thêm công lực cho đôi mắt, điều này thật sự đáng kinh ngạc.
Hai gã thiếu niên này chính là Dương Ân và Khỉ Gầy, họ đã rời khỏi doanh trại quân Hạ Ân và tiến vào dãy núi Lang Yên để hoàn thành mục đích của mình.
Bọn họ đang đi về phía tây của dãy núi Lang Yên.
Bọn họ rong ruổi trên đường, cho dù mặt trời xuống núi bọn họ vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Linh yêu tung hoành nơi này cũng không dám tấn công bọn họ, bởi vì đi cùng bọn họ là hai yêu vương đang toát ra khí thế trấn áp tuyệt đối, không loài nào dám ló đầu ra khỏi sào huyệt của mình để chịu chết.
Tới tối muộn thì bọn họ mới ngừng tu luyện, bắt đầu quan sát hai bên đường đi để tìm vài bụi lão dược.
Thị lực của bọn họ đều không tầm thường, cho dù có đi trong màn đêm đen kịt thì cũng có thể dễ dàng tìm ra lão dược xung quanh đó.
"Đại ca, huynh bây giờ đã là thiên dược sư rồi, sao huynh vẫn muốn tìm mấy lão dược tầm thường này chứ?", Khỉ Gầy khó hiểu hỏi.
Dương Ân cười nói: "Bất kỳ một viên đan dược nào cũng cần rất nhiều tinh hoa thảo dược mới có thể ngưng tụ thành. Đừng coi thường những lão dược này, nếu không có chúng thì cũng không thể chế tạo ra được một viên đan dược cao cấp đâu".
Khỉ Gầy giật mình nói: "Thì ra là vậy sao".
Vì vậy, Khỉ Gầy cũng giúp Dương Ân thu thập thảo dược.
Võ giả không thể chỉ biết tu luyện mà thôi, còn cần phải biết cách phân biệt các loại thảo dược như một cách tu hành, bởi vì võ giả không có ai là không bị thương trong chiến đấu, sau khi bị thương thì khẳng định là cần phải có thảo dược trị thương, cho nên tất nhiên võ giả cần học cách phân biệt các loại thảo dược thông thường.
Trong khi thu thập các loại thảo dược, Dương Ân giải thích tác dụng chữa bệnh của các loại thảo dược khác nhau cho Khỉ Gầy nghe, Khỉ Gầy cũng âm thầm ghi nhớ nó trong đầu.
Lúc này, Khỉ Gầy phát hiện được một gốc linh dược, vị trí mọc của nó khá khuất nhưng vẫn không thể nào thoát được ánh mắt sắc bén của hắn ta, hắn ta vừa định hái nó thì một bóng đen đột nhiên vọt ra rất nhanh, hơn nữa khoảng cách của bóng đen đó còn rất gần với Khỉ Gầy, trong bóng đêm đen kịt chỉ sợ không ai có thể nhìn thấy được nó, nhưng Khỉ Gầy thì khác, hắn ta đã tóm lấy được nó ngay khi nó phóng ra.
Xì!
Trên tay của hắn ta chính là một con linh xà yêu, cơ thể của nó trong rất sặc sỡ, nó hung dữ thè lưỡi ra khè Khỉ Gầy, cái lưỡi dài tựa hồ như còn có thể liếm trúng mặt của hắn ta. Những chiếc nanh của nó trông hết sức sắc bén, trên mỗi chiếc răng đều đã có nọc độc được bơm lên, chỉ cần Khỉ Gầy chậm một chút thì nó đã cắn được hắn ta rồi.
“Ngũ sắc xà, đây là một loại độc xà đáng sợ”, Khỉ Gầy có chút sợ hãi nói.
Kỳ thực hắn ta đã sớm phát hiện ra ở đây có linh yêu ẩn nấp, nhưng hắn ta không ngờ nó lại là ngũ sắc xà, loại độc xà này mang theo nọc độc cực kỳ mãnh liệt, bị cắn trúng một cái thì sẽ chết trong khoảng thời gian rất ngắn.
Khỉ Gầy không nói thêm lời nào đã đập chết ngay con linh xà, không cho nó có cơ hội sống sót.
Dương Ân đi tới, nhặt xác con ngũ sắc xà lên nhìn rồi cười nói: "Đây chính là vật bổ thận rất tốt".
Hắn búng tay một cái để lấy mật của ngũ sắc xà ra, trong lòng bàn tay của hắn đã hiện lên một màn sương rửa sạch mùi tanh của mật rắn, sau đó hắn mới lấy thảo dược quấn vào mật rắn rồi nuốt vào người.
Nhìn thấy Dương Ân làm như vậy, Khỉ Gầy không khỏi tặc lưỡi nói: "Đại ca, khẩu vị của huynh thật nặng đó".
Dương Ân cười khổ nói: "Không còn cách nào khác, đại ca bị thận hư!"
Đàn ông sợ nhất điều gì?
Đương nhiên là thận hư.
Dương Ân có huyết khí cường hãn, thân thể cũng cường tráng như vậy, nhìn thế nào cũng không giống người có bệnh thận hư.
Khỉ Gầy lo lắng nói: "Sư huynh, trong người của huynh chẳng lẽ còn có bệnh gì khó nói ra hay sao? Với năng lực hiện tại của huynh mà vẫn không giải quyết được vấn đề này sao?"
Theo như Khỉ Gầy nghĩ thì Dương Ân có lẽ là trong phương diện kia không có khả năng, đây chắc chắn là điều đáng buồn và nhục nhã nhất đối với bất kỳ người đàn ông nào, Dương Ân bây giờ đã là thiên dược sư, lại là cường giả cảnh giới Địa Hải cao cấp, huyết khí dồi dào như thế mà vẫn bị bệnh thận hư, chẳng lẽ là do bẩm sinh hay sao?
Dương Ân phủi tay nói: "Đang suy nghĩ gì vậy? Đại ca là do chiến đấu quá nhiều nên thận lực cũng tiêu hao quá lớn, chỉ cần bổ sung thận lực một chút là được".
"Hì hì, có thật là như vậy không?", Khỉ Gầy cười gian hỏi.
Chiến lực của võ giả thông thường đều thông qua bổ sung huyền khí, thế mà Dương Ân lại bảo cần phải bổ sung thận lực trong chiến đấu, rõ ràng hai chữ "chiến đấu" này bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ hiểu sai đi.
Dương Ân không khỏi tức giận quát: "Huynh đang nghĩ cái quái gì vậy, ta vẫn còn là xử nam, huynh thì lo tranh thủ làm một nồi canh rắn bồi bổ cho mình đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT