Thanh âm xuất hiện rất đột ngột, khiến cho mọi người có mặt đều cảm thấy toàn thân phát lạnh vô cùng khó chịu, khí tức băng giá cực độ cứ tràn tới mà bọn họ không thể nào ngăn cản được.

Kỷ Lan Du nhìn về hướng thanh âm phát ra, rồi con ngươi của bà ta bỗng nhiên co rút lại, bà ta khẽ thốt lên: "Thánh nữ Côn Lôn!"

“Đúng vậy, chính là Thánh nữ ta!”, khí tức băng giá cực hạn tràn tới với tốc độ cực nhanh, thanh âm truyền tới càng lúc càng gần, ngay sau đó trên bầu trời đã xuất hiện thêm một bóng người.

Đó là một cô gái xinh đẹp tuyệt thế, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ giống như được điêu khắc nên, làn da trắng như tuyết không chút tì vết, cô ta mặc một bộ quần áo màu trắng, dáng người hết sức yêu kiều, từng trận khí tức băng giá từ cơ thể của cô ta phóng ra ngoài, trông cô ta giống y hệt như tiên nữ cung Quảng Hàn giáng trần.

Thánh nữ Côn Lôn Mộng Băng Tuyết!

Trước kia cô ta chỉ giống như một cái xác không hồn, thoạt nhìn không có chút sinh khí nào, cho dù có xinh đẹp đến mấy cũng không thể khiến cho người ta nổi lên dục vọng muốn chinh phục, nhưng hiện tại đã khác, sau khi cô ta hấp thụ Thiên Hồn đan, linh hồn của cô ta cuối cùng cũng đã được khôi phục hoàn chỉnh, thân thể toả sáng sinh cơ, trên gương mặt đã có huyết sắc, da thịt khôi phục lại bình thường, thoạt nhìn vẫn còn có chút lạnh băng nhưng đã có sinh khí, nhân khí và mị lực cũng tăng lên rất nhiều.

Trên vai Mộng Băng Tuyết còn có một chú chó đen nhỏ, đó chính là Tiểu Hắc, chính nó đã đánh thức Mộng Băng Tuyết trước khi rời khỏi Dương phủ.

Mộng Băng Tuyết đã nhớ lại ký ức trước đây của mình, trước đây cô ta là thánh nữ của Côn Lôn, chỉ vì si tình mà bị hại, cô ta đã nhớ lại tất cả quá khứ, đồng thời cũng không quên những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.

Khi nhìn thấy Dương Ân bị Kỷ Lan Du đánh ngã xuống đất, trái tim của cô ta đau đớn như bị dao cắt, hơi thở của cô ta trở nên hỗn loạn, suýt chút nữa là ngất đi.

Mặc dù bây giờ đầu óc của cô ta đã hoàn toàn tỉnh táo và cô ta cũng hiểu rằng mình và Dương Ân chỉ đến với nhau do tình cờ, nhưng hình bóng của hắn đã in sâu vào trái tim của cô ta rồi, không thể nào xóa đi được thế của cô ta đã trấn áp tất cả mọi người, cô ta không có thời gian để ý bạn nhé! Dương Ân ngã xuống, cô ta lo lắng rằng Dương Ân có thể đã gặp bất trắc.

Không ngờ Kỷ Lan Du lại dám xuất hiện trước mặt của cô ta lần nữa và nói: "Thánh nữ Côn Lôn..."

Bà ta còn chưa kịp nói hết lời thì Mộng Băng Tuyết đã nhanh như cắt lướt về phía bà ta bằng thân pháp rất quỷ dị rồi tung ra một chưởng đầy tức giận. hết sức kinh người, cô ta ra tay nhanh như tia chớp, Kỷ Lan Du còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh văng ra xa.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, không ai có thể tưởng tượng được một cường giả cảnh giới Thiên Ngư trung cấp lại dễ dàng bị đánh văng đi như vậy.

Kỷ Lan Du trào máu, đau đớn vô cùng, bà ta rú lên: chưởng của Mộng Băng Tuyết đã đánh văng hết cả thể diện của Kỷ Lan Du, sau này làm sao bà ta có thể ngẩng cao đầu trước mặt các đệ tử nữa?

Kỷ Lan Du rút kiếm định giết Mộng Băng Tuyết, nhưng còn chưa kịp ra tay thì Mộng Băng Tuyết lại xuất hiện bên cạnh bà ta, liên tục tát xuống và mắng: "Mụ già muốn chết sao!"

Chát chát!

Kỷ Lan Du bị đánh đến ngu cả người.

"Làm càn!", Đỗ Lệ Quyên hừ lạnh một tiếng, vung phất trần đánh ra ba ngàn lưỡi dao sắc bén lăng không bắn về phía Mộng Băng Tuyết.

Đỗ Lệ Quyên mạnh hơn Kỷ Lan Du rất nhiều, đòn công kích này thực sự không phải là thứ mà một cường giả cảnh giới Thiên Ngư bình thường có thể ngăn cản.

Thần trí của Mộng Băng Tuyết đã trở lại bình thường, cô ta đã không còn mất trí nhớ như trước cho nên phản ứng của cô ta cũng rất nhanh, cô ta tóm lấy Kỷ Lan Du rồi đẩy bà ta ra chặn đòn, khiến cho Đỗ Lệ Quyên sợ tới mức phải ngay lập tức thu hồi công lực.

“Mau thả người ra!”, Đỗ Lệ Quyên quát lớn với Mộng Băng Tuyết.

Mộng Băng Tuyết đáp lại bà ta bằng một cách hết sức thô bạo, cô ta càng ra sức tát Kỷ Lan Du khiến cho gương mặt của Kỷ Lan Du nát bươm.

Đỗ Lệ Quyên nổi giận, bà ta không để ý tới Kỷ Lan Du nữa, thay vào đó bà ta lại tung một chưởng về phía Dương Ân, một chưởng này vô cùng uy lực, nhất định muốn đánh Dương Ân thành đống thịt nát.

Không thể không nói một chiêu giương đông kích tây này của Đỗ Lệ Quyên rất có hiệu quả, Mộng Băng Tuyết đã ngay lập tức ném Kỷ Lan Du về phía Đỗ Lệ Quyên, hơn nữa còn đánh ra một băng chưởng công kích Đỗ Lệ Quyên, giúp cho Dương Ân tránh được một đòn hiểm hóc.

Mộng Băng Tuyết nhanh chóng lướt về lại vị trí của Dương Ân, hết sức bảo vệ cho Dương Ân.

Đỗ Lệ Quyên có thể nhận ra Mộng Băng Tuyết rất coi trọng Dương Ân, sau khi ổn định Kỷ Lan Du, bà ta liền xông về phía Mộng Băng Tuyết quát lớn: "Để ta thỉnh giáo một chút bản lĩnh của Thánh nữ Côn Lôn!"

Phất trần của Đỗ Lệ Quyên liên tục quất về phía của Mộng Băng Tuyết, mỗi một lần quất phất trần đều hóa ra hàng vạn lưỡi dao sắc bén, điên cuồng muốn giết chết Mộng Băng Tuyết.

Từ xa nhìn tới thì tất cả mọi người đều thấy hàng vạn lưỡi dao phóng ra từ phất trần, không ai có thể chống đỡ được một đòn công kích mãnh liệt như vậy.

Mộng Băng Tuyết cau mày, ngay lập tức dùng trái tay ngưng tụ ra một tấm khiên băng lớn để chặn đứng tất cả những lưỡi dao băng phóng ra từ phất trần.

Keng keng!

Vô số lưỡi dao từ phất trần bắn ra khiến cho tinh thể băng trên tấm khiên văng ra tứ tung, nhưng không thể nào phá vỡ được tấm khiên băng.

Mộng Băng Tuyết nhân cơ hội đáp xuống mặt đất, nhìn thấy thân thể của Dương Ân đầy máu thì trong lòng cảm thấy hết sức đau đớn, Dương Ân yếu ớt mở mắt ra, nhìn Mộng Băng Tuyết nói: "Đừng lo lắng cho ta, ta sẽ nhanh chóng khỏe lại!"

Tiểu Hắc đã nhảy khỏi vai của Mộng Băng Tuyết kêu lên: "Oẳng oẳng, chưa chết là tốt rồi".

Mộng Băng Tuyết không nói gì nữa, nhanh chóng kéo Dương Ân ra ngoài, chuẩn bị bảo vệ Dương Ân rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play