Tiểu Hắc đã nói với hắn từ lâu rằng mỗi một vị trí phủ tạng đều có liên quan đến sức mạnh của đan điền, nhưng mức độ liên quan chỉ có hạn, sau khi khai phá tiềm năng thiên phú của phủ tạng thì vẫn phải dựa vào nguồn năng lượng của chính phủ tạng đó để duy trì. Cho dù cánh Băng Nhẫn có năng lực sát thương mạnh mẽ thì cũng không có nghĩa là hắn có thể sử dụng nó liên tục, khi năng lượng của thận bị hao mòn thì hắn sẽ mất đi khả năng tấn công và cần nhiều thời gian để bổ sung năng lượng.
Bên kia Khỉ Gầy đã giết không ít người hóa thú, cơ thể của hắn ta cũng đã biến đổi trở lại, chiến lực giảm đi rất nhiều, nhưng hắn ta vẫn rất hào hứng cười nói: "Đại ca, trận này được chém giết thật sảng khoái". .
ngôn tình tổng tàiChỉ riêng hai người bọn họ mà đã có thể xử lý mấy trăm tên người hóa thú, nhưng vẫn còn hàng trăm tên người hóa thú đang tấn công những người khác.
Dương Ân và Khỉ Gầy cũng không quá lo lắng cho an nguy của những người khác, bởi vì dược hiệu của Hóa Thú đan đã dần tiêu hao theo thời gian, đám người hóa thú này không thể nào trở mình gây thêm sóng gió được nữa.
"Huynh không nên bất cẩn, mau nuốt Huyền Khí đan này để bổ sung năng lượng, đám người hóa thú của Dược Vương các có thể vẫn còn chưa hết", Dương Ân nhắc nhở Khỉ Gầy.
“Đại ca, huynh đã đánh giá quá cao Dược Vương các rồi, nếu như bọn chúng thật sự có nhiều người hóa thú hơn nữa thì e rằng bọn chúng đã sớm tạo phản lật đổ hoàng thất rồi”, Khỉ Gầy không quá đồng tình với sự lo lắng của Dương Ân.
Hắn ta vừa dứt lời thì đã có một luồng sức mạnh khác phóng đến với tốc độ cực nhanh.
Con ngươi của Dương Ân ngay lập tức co rút lại, hắn kêu lên: "Khỉ Gầy cẩn thận!"
Dương Ân muốn lao qua chặn lại luồng sức mạnh đó, nhưng nó đã phóng tới quá nhanh, còn hắn thì đứng quá xa Khỉ Gầy để có thể ngăn chặn được.
Bang!
Khỉ Gầy bị luồng sức mạnh đó đánh trúng nặng nề, máu tươi phun ra giàn giụa trên bầu trời.
“Khỉ Gầy!”, Dương Ân thất kinh kêu lên, phóng về phía của Khỉ Gầy với tốc độ nhanh nhất, ngăn cản đối phương tiếp tục truy kích.
Đối phương cũng không hề truy kích, kẻ vừa tấn công là đại hộ pháp cùng với nhị hộ pháp, bọn chúng đang đứng cách đó không xa để hít thở không khí trong lành.
“Hừ, đã biết bao nhiêu năm rồi ta không được ra ngoài hít thở không khí”, đại hộ pháp hít sâu một hơi, cảm khái nói.
Nhị hộ pháp cũng nheo mắt nói: "Đúng vậy, vì muốn ép chúng ta mạnh lên nhanh chóng, người ta đã hại chúng ta thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ. Ta thật sự rất hối hận về lòng trung thành ngu ngốc của mình khi đó".
“Tất cả đã kết thúc, huynh đệ chúng ta từ hôm nay đã được tự do rồi!”, đại hộ pháp tuyên bố với vẻ mặt hưng phấn.
Dương Ân vừa lao tới chỗ của Khỉ Gầy thì ngay lập tức đã cho hắn ta nuốt một viên đan dược trị thương cấp vương.
Khỉ Gầy vẫn còn thở được, thể chất của hắn ta cũng hết sức phi thường, nếu là người khác thì đã chết từ lâu rồi.
“Khỉ Gầy, huynh phải cố lên!”, Dương Ân lo lắng nói.
Khỉ Gầy hộc máu nói: "Đại ca... đại ca yên tâm... ta không chết được đâu".
“Băng Tuyết, thay ta bảo vệ Khỉ Gầy!”, Dương Ân quát lên hạ lệnh cho Mộng Băng Tuyết.
Mộng Băng Tuyết có được một khoảng thời gian điều tức cho nên trạng thái cũng đã ổn định hơn, cô ta liền đáp xuống bảo vệ Khỉ Gầy.
Dương Ân nhìn về phía đại hộ pháp và nhị hộ pháp, chỉ cần liếc mắt qua cũng biết cả hai kẻ này đều là người hóa thú, hắn nổi giận đùng đùng nói: "Hai con quái vật các ngươi dám đả thương huynh đệ của ta, ta sẽ tống các ngươi xuống địa ngục".
Trong lòng Dương Ân, Khỉ Gầy cũng giống như huynh đệ ruột thịt của hắn, huynh đệ của hắn bị thương cũng giống như chính hắn bị thương vậy, hắn phải xử lý hai kẻ trước mặt để trả thù cho huynh đệ của mình.
"Đây chính là tên nhóc mà Dược Linh Vũ muốn chúng ta tiêu diệt sao? Trông cũng không mạnh lắm", đại hộ pháp nhìn lướt qua Dương Ân rồi âm trầm nói.
"Còn trẻ tuổi mà chiến khí của hắn dường như cũng không tầm thường, uống máu của hắn có lẽ sẽ giúp được cho chúng ta rất nhiều", nhị hộ pháp nhếch miệng nói, liền lao về phía Dương Ân và tung ra một trảo.
Một trảo này tràn ngập sát khí, nó giáng xuống đỉnh đầu của Dương Ân, muốn xé nát Dương Ân ngay lập tức.
Phản ứng của Dương Ân nhanh như chớp, hắn dùng chân Phong Thần để tránh đòn, sau đó liền vung Thương Tam Long hai lưỡi lên nghênh chiến nhị hộ pháp.
Trải qua một trận giết chóc sảng khoái, Dương Ân đã nâng thương pháp của mình lên giai đoạn tinh thông, đồng thời tìm ra sự liên kết giữa thiên phú chiến huyết và Dương gia thương phổ, chỉ cần hắn kích hoạt thiên phú chiến huyết thì hắn có thể dùng thương pháp của mình bộc phát ra sức mạnh kinh thiên động địa.
Dương gia thương phổ không hổ là kỹ thuật chiến đấu cấp thiên, có lẽ còn là chiến kỹ cấp thiên cao cấp, tuy nhiên nếu không có huyết mạch Dương gia thì cũng không thể phát huy được sức mạnh của nó.
Dương gia thương phổ thức thứ năm: Thanh Long Đào Tâm!
Ngọn thương đánh ra luồng sức mạnh ngưng tụ thành hư ảnh của một con Thanh Long đang giơ vuốt lên khoét sâu vào vị trí trái tim của nhị hộ pháp, muốn xử lý nhị hộ pháp chỉ trong một kích.
"Thực lực cũng khá đó, nhưng để ta cho ngươi thấy Hóa Thú quyết của ta lợi hại như thế nào", nhị hộ pháp cảm nhận được chiến lực mạnh mẽ không giống người thường của Dương Ân thì chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó cũng nâng cánh tay đầy vảy lên nghênh chiến.
Keng!
Khi ngọn giáo của Dương Ân chạm vào cánh tay đầy vảy của nhị hộ pháp thì một thanh âm chói tai liền vang lên. Sức mạnh ngọn thương của Dương Ân bị chặn lại, nhưng cánh tay của nhị hộ pháp vẫn không chút thương tổn. Sức phòng ngự của kẻ này đúng là không tầm thường.
Dương Ân cau mày, lại thay đổi chiêu thức, tốc độ ra tay cũng tăng lên, trong tích tắc đã đâm tới mấy chục phát, muốn đánh gục nhị hộ pháp.
"Ha ha, chút thực lực đó của ngươi muốn gãi ngứa cho ta cũng không xứng!"