Chỉ cần năm người này cản được Mộng Băng Tuyết, thì đội quân người hóa thú của Dược Linh Vũ có thể giết chết Dương Ân và Dương Trấn Nam.

Dược Linh Vũ đã nghĩ kỹ rồi, lần này mọi chuyện đã bại lộ, thế nên y dứt khoát làm một vố lớn, đợi đến khi giết sạch đám người này thì để đội quân người hóa thú tiến vào hoàng cung, diệt sạch người bên trong.

Năm tên người hóa thú đối mặt với Mộng Băng Tuyết, lệ khí mà bọn chúng liên thủ tạo ra cực kỳ đậm đặc, dáng vẻ liều mạng chiến đấu, sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.

Vốn dĩ Mộng Băng Tuyết không có cách nào phát huy hết sức mạnh của mình, cứ áp dụng cách tấn công mạnh mẽ ngược lại không thể giết từng người được, cơ thể của bọn chúng rất khác thường, có khả năng phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ.

Dương Ân thực sự không thể ngờ người hóa thú mà Dược Linh Vũ nuôi dưỡng lại mạnh mẽ đến vậy, ánh mắt của hắn tập trung vào Dược Linh Vũ, hắn phải xử lý được Dược Linh Vũ thì mới có thể giải quyết được mọi chuyện từ tận gốc.

Dược Linh Vũ sẽ không để cho Dương Ân thành công, y ra lệnh cho hai người hóa thú xông về hướng Dương Ân, hơn nữa đây còn là người hóa thú sánh ngang với cảnh giới Thiên Ngư.

Không thể không nói rằng Dược Vương các đã lên kế hoạch nhiều năm nên đã chuẩn bị nhiều phương án khác nhau,

“Dương Ân, các ngươi cứ giãy chết đi, hôm nay không ai trong các ngươi có thể thoát được!”, Dược Linh Vũ hưng phấn nói, sau đó trốn vào khu vực cấm địa. Y không muốn ở bên ngoài vì sợ sẽ bị Dương Ân hoặc Mộng Băng Tuyết giết chết, tính tình y rất cẩn trọng, không muốn bước theo cha mình.

Ánh mắt của Dương Ân không hề dao động, hắn nói: “Thật sự phải đại khai sát giới rồi!”

Từ khi trở về từ biên quan, hắn vẫn chưa thật sự tham gia vào trận hỗn chiến nào nhiều người thế này, lần này hắn tính sai thật rồi.

Nếu như không có quân tiếp viện, e rằng cấm vệ quân đã thương vong nặng nề.

Dương Trấn Nam cũng không phải hạng người lỗ mãng, sau khi nhận ra có chuyện không ổn, liền hét với một tên thuộc hạ: “Ngươi mau quay về bẩm báo Hoàng thượng, để người sai thêm quân tới chi viện!”

Ngay sau đó, Dương Trấn Nam liền trợ giúp để thuộc hạ lao ra khỏi vòng vây, nhanh chóng đưa quân tiếp viện tới càng sớm càng tốt.

Ngoài ra, Dương Trấn Nam còn ra lệnh cho người của cấm vệ quân rút lui trước. Sức chiến đấu đã xuất hiện sự chênh lệch nghiêm trọng, nếu như tiếp tục thì cấm vệ quân sẽ bị giết sạch, ông ấy phải đợi lực lượng người hóa thú của quân địch lui lại thì mới có thể tiếp tục trận chiến.

Phải nói rằng mệnh lệnh của Dương Trấn Nam rất kịp thời, giảm sự tổn thất của cấm vệ quân xuống mức tối thiểu.

Dù sao thì nhóm người hóa thú này có sức chiến đấu rất mạnh mẽ, nhưng bọn chúng không được tỉnh táo, không thể tiếp tục truy sát cấm vệ quân, chỉ nhăm nhe những kẻ địch ở gần để giết.

“Ân Nhi, chúng ta rút lui thôi!”, Dương Trấn Nam gọi Dương Ân.

“Cha, người và cậu ba rút lui trước đi, con phải dùng bọn chúng để luyện tập!”,Dương Ân trả lời.

“Ta sẽ chiến đấu cùng đại ca!”, Khỉ Gầy không do dự chút nào, cả người hắn ta đã đầy máu, không biết là của kẻ địch hay của mình nữa. Đôi mắt bốc lên kim hỏa, cơ thể đã có chút thay đổi dị thường.

Rùa vân bạc từ phía trước xông tới, sức chiến đấu của nó không thua gì Khỉ Gầy, thậm chí còn mạnh hơn, nó đã là yêu thú đỉnh cấp rồi.

Dương Trấn Nam chần chừ một chút rồi nói: “Được rồi, hãy cẩn thận nhé! Chúng ta sẽ phong tỏa đường đi của bọn chúng ở bên ngoài Dược Vương các, để cho bọn chúng không xông vào Vương thành”.

Nói xong, ông ấy gọi Tô Yên Soái và Quách Hiệp Phi rút lui trước, không dây dưa cùng đám người hóa thú này nữa.

Trước khi tới, Dương Ân đã nói với bọn họ, thời gian người hóa thú không thể kéo dài quá lâu, chỉ cần chịu đựng được khoảng thời gian này thì bọn chúng sẽ mất đi toàn bộ sức chiến đấu, đây chính là điểm yếu của chúng, chỉ cần tận dụng tốt khuyết điểm này thì có thể hốt gọn chúng trong một mẻ.

Dương Trấn Nam vừa chiến đấu vừa rút lui, Dương Ân thả lỏng tay chân, chuẩn bị một trận chiến lớn.

Thương Tam Long hai lưỡi xuất hiện trong tay Dương Ân, hắn bắt đầu vận dụng chiêu thức tôi luyện của “Dương gia thương phổ”, trau dồi từng chiêu thức, từng thế thương đến mức thành thạo.

Bạch xà thổ tín!

Giao long xuất thủy!

Hắc hổ ngọa thân!

...

Dương Ân liên tục ra tay, mỗi chiêu đều tấn công mạnh mẽ về phía người hóa thú.

Hai tên người hóa thú có lệ khí nồng đậm tương đương cảnh giới Thiên Ngư, dẫn theo binh lính bạt mạng xông về phía Dương Ân.

Sức mạnh của hai tên này liên thủ không kém gì Dược Viêm Hải, xấp xỉ chiến vương Tử thần lúc trước.

Đây là một thách thức lớn với Dương Ân.

Dương Ân có con át chủ bài của riêng mình, hắn không sử dụng ngay, nếu như vậy thì kẻ địch sẽ bị giết quá nhanh, hoàn toàn không thể tôi luyện bản thân, hai tên trước mắt này đúng là đá mài dao vô cùng tốt.

Dương Ân đánh ra từng chiêu tấn công, hai tên kia giống như không hề hấn gì, tiếp tục áp sát Dương Ân, lần lượt gây ra áp lực không nhỏ cho hắn.

Người hóa thú cầm thanh kiếm lớn chém về ngang vào eo của Dương Ân, người hóa thú cầm rìu thì bay lên, bổ về phía đầu Dương Ân. Hai sức mạnh này cùng kết hợp đủ để phá hủy sạch sẽ bất cứ ngọn núi nào.

Dương Ân ra chiêu bốn lượng đẩy ngàn cân, nhấc thanh cự kiếm lên, đỡ lấy chiếc rìu đang giáng xuống, khi binh khí giao nhau, Dương Ân bị ép tới mức lùi về phía sau.

Hắn chỉ là cảnh giới Địa Hải cao cấp mà thôi, dù có thực lực đối đầu với cảnh giới Thiên Ngư bình thường thì cũng không thể dễ dàng giết chết hai tên người hóa thú được.

Hắn không thể giết được đối phương, đối phương cũng khó có thể giết hắn ngay lập tức, thế nên hắn bước vào trạng thái tập trung tu luyện thương phổ. Linh hồn trong đóa hoa Thần đình kết hợp với cơ thể, tái hiện lại hồn thân hợp nhất thuật, khiến việc sử dụng chiêu thức thương phổ được cải thiện nhanh chóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play