Sau khi đưa Đường Hiểu Hàm về hoàng cung, dù đối phương giữ lại thế nào, Dương Ân cũng không ở lại hoàng cung. Sau khi nhắc nhở Đường Hiểu Hàm mở trận pháp hoàng cung, hắn còn muốn một thánh chỉ, sau đó hắn đi tìm cha mình.

Sau khi trở thành thống lĩnh cấm vệ quân, ngày nào Dương Trấn Nam cũng đi sớm về muộn, truy tìm tung tích cả nhà Phúc An Vương, giờ vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ thì lại xảy ra chuyện phản tặc ám sát Hoàng thượng, ông ấy cảm thấy vô cùng lo lắng, nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt hết bọn phản tặc này trong thời gian ngắn.

Sau khi tìm được cha mình, Dương Ân nói: “Cha lập tức cho tập hợp tất cả cấm vệ quân, chúng ta đi tiêu diệt Dược Vương các”.

“Ân Nhi không được manh động, Dược Vương các có Bạch Mi Ưng Hoàng trấn giữ, chúng ta không thể làm gì chúng được. Huống gì ở đó có rất nhiều cao thủ, chỉ dựa vào cấm vệ quân thì không thể bắt gọn hết cả đám, quan trọng là chúng ta mắc tội vô cớ xuất binh mất!”, Dương Trấn Nam đáp.

“Cha yên tâm, đã có thánh chỉ ở đây, lần này Dược Vương các không thoát được đâu!”, Dương Ân giơ thánh chỉ trong tay lên nói.

“Bây giờ vẫn chưa đủ chứng cứ để chứng minh chúng là phản tặc nhỉ?”

“Hừ, có nhiều chứng cứ chứng minh rồi, cha phái vài người ở lại bảo vệ hoàng cung, những người khác phối hợp với con, lần này nhất định phải diệt tận gốc Dược Vương các”.

“Được, cha nghe theo con một lần, nhưng tuyệt đối không thể xem thường Bạch Mi Ưng Hoàng”.

“Vâng, chúng ta về nhà lên kế hoạch hành động lần này, tránh việc đánh rắn động cỏ”.



Dương Ân và Dương Trấn Nam về phủ, sau đó gọi thêm Lục Trí, Bàng Nguyên đến để bàn chuyện.

Một đêm trôi qua, mọi người đã bàn được một kế sách “điệu hổ ly sơn”.

Muốn đối phó với Dược Vương các không khó, khó là họ nên đối phó với Bạch Mi Ưng Hoàng thế nào, chỉ cần giải quyết được Bạch Mi Ưng Hoàng thì mọi chuyện đều dễ giải quyết.

Dương Ân đích thân hạ chiến thư với Bạch Mi Ưng Hoàng, hẹn y ba ngày sau quyết đấu một trận sinh tử ở Mặc Thạch Lĩnh.

Sau khi viết xong chiến thư, hắn bảo Độ Quảng Phật đưa đến cho Bạch Mi Ưng Hoàng đang ở Dược Vương các.

Sau khi nhận được chiến thư, ánh mắt Bạch Mi Ưng Hoàng lóe lên tia hung ác nói: “Ta đang định tìm ngươi lấy lại mặt mũi, không ngờ tự ngươi đưa đến tận cửa, như thế cũng tốt, lần này nhất định phải khiến ngươi chết không toàn thây”.

“Bá phụ, có khi nào đây là một cái bẫy không?”, Dược Linh Vũ lo lắng nói.

“Hiền chất, ngươi nghĩ nhiều quá rồi, Dương Ân trẻ tuổi háo thắng, lại chiếm được ưu thế trong trận đấu với ta nên hắn muốn nhân cơ hội này hạ gục ta rồi sau đó ra tay với Dược Vương các, nhưng hắn lại không nghĩ rốt cuộc trận đấu này ai sẽ chết”, Bạch Mi Ưng Hoàng nói.

“Ta nghĩ chuyện không đơn giản như thế, bên cạnh Dương Ân còn có một người phụ nữ rất lợi hại, lực chiến đấu không thua kém gì bá phụ. Ta nghĩ chắc chắn hắn sẽ bảo người phụ nữ đó ra đánh với người”, Dược Linh Vũ phân tích.

Bạch Mi Ưng Hoàng nhíu chặt mày, y trầm tư một lúc lâu rồi nói: “Ngươi nói cũng có lý, nhưng ta bắt buộc phải đánh trận này, nếu không người khác sẽ cho rằng ta sợ Dương Ân!”, ngừng một chốc y nở nụ cười hiểm ác như hồ ly: “Nhưng chúng ta cũng có thể lên một kế hoạch chu toàn một chút, có thể mời người đến làm chứng. Nếu Dương Ân để người khác ra tay thì dù hắn có nhận thua, ta tin hắn không dám làm gì bậy bạ”.

Dược Linh Vũ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đề nghị này của bá phụ cũng được nhưng làm gì cũng phải cẩn thận, tên đó nhiều thủ đoạn lắm, cha ta vì sơ ý nên mới bị hắn giết, mong là bá phụ có thể tiêu diệt hắn bằng cách thảm thiết nhất để an ủi vong linh cha ta ở dưới Suối Vàng”.

“Yên tâm đi, lần này Dương Ân chết chắc”.



Chẳng bao lâu sau, tin tức Dương Ân khiêu chiến với Bạch Mi Ưng Hoàng được lan truyền rộng rãi trong Vương thành.

Ai cũng biết Dương Ân và Bạch Mi Ưng Hoàng từng chiến đấu với nhau, hình như trận chiến đó bất phân thắng bại nhưng thực tế Dương Ân vẫn luôn ở thế bất lợi. Mặc dù không biết tại sao sau đó Bạch Mi Ưng Hoàng lại đột ngột rời đi, nhưng nhiều người đều nghĩ chắc chắn Dương Ân không phải là đối thủ của Bạch Mi Ưng Hoàng.

“Thiếu Ân Vương gia thách đấu với Bạch Mi Ưng Hoàng, đây chắc chắn là một trận đấu hay ho đấy”.

“Đạt đến cấp bậc như họ mà còn giành tới giành lui làm gì không biết, chuyện này không phải là chuyện tốt gì với Đại Hạ chúng ta”.

“Một núi không thể chứa hai hổ, Bạch Mi Ưng Hoàng đã thành danh được mấy chục năm, Thiếu Ân Vương gia là thiên tài mới nổi, giữa họ nhất định phải phân định thắng bại mới có thể hạ màn”.

“Bây giờ phản tặc vẫn còn đang làm loạn, mà nội bộ lại loạn thế nữa, đúng là không hợp thời điểm”.



Tống phủ.

Trong một căn phòng bí mật, Tống tướng đang nghị sự với một người đeo mặt nạ.

“Ngươi nghĩ thế nào về việc Dương Ân thách đấu với Bạch Mi Ưng Hoàng?”, Tống tướng hỏi người đeo mặt nạ.

“Không biết tên đó đang giở trò gì, ta có cảm giác không đơn giản như thế”, người đeo mặt nạ đáp.

“Ta cũng nghĩ thế, Dược Vương các vừa phá hoại buổi đấu giá của hắn, chắc hắn đã nghi ngờ rồi, lẽ nào tên này muốn mượn cơ hội này để giết Bạch Mi Ưng Hoàng trước, sau đó mới đối phó với Dược Vương các?”, Tống tướng suy đoán.

“Cũng có khả năng này, chỉ cần Bạch Mi Ưng Hoàng ở đó, hắn không dám động đến Dược Vương các. Nếu Bạch Mi Ưng Hoàng chết thì Dược Vương các không có đủ sức chống lại Dương Ân nữa”.

“Vậy ngươi nghĩ sao về chuyện gì?”

“Ngươi lại muốn ta tự mình đối phó với Dương Ân sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play