Phòng bao số 1.

Nơi này đã ngăn cách tất cả tạp âm bên ngoài, cho nên người bên trong đều không nghe thấy được động tĩnh ở bên ngoài, bên trong lúc này chỉ có một đôi kim đồng ngọc nữ đang ôm nhau.

Một lúc sau, Dương Ân mới nhẹ giọng nói với Đường Hiểu Hàm: "Hiểu Hàm, ta đã khiến cho cô ấm ức rồi. Nếu như cô không muốn làm hoàng thượng thì cứ để cho người khác làm đi".

Đường Hiểu Hàm nhỏ hơn Dương Ân một tuổi, nàng ta phải chịu một áp lực lớn như vậy khi đăng cơ đã vượt xa gánh nặng tâm lý mà nàng ta có thể chịu đựng được, Dương Ân cũng cảm thấy không đành lòng khi thấy Đường Hiểu Hàm phải khổ như thế.

Đường Hiểu Hàm huých Dương Ân một cái rồi nói: "Huynh cho rằng ta bây giờ còn có thể xuống đài sao?"

“Tại sao không?”, Dương Ân hỏi ngược lại.

“Bởi vì ta đã đưa hoàng hậu và mấy vị hoàng tử vào lãnh cung rồi”, ánh mắt của Đường Hiểu Hàm hiện lên sự sắc bén, nàng ta nói: “Nếu như ta xuống đài để cho một trong số bọn họ đăng cơ, huynh nghĩ bọn họ có tha cho ta không?"

"Có ta ở đây, bọn họ sẽ không thể gây thương tổn tới cô".

"Vậy huynh đồng ý lấy ta sao?"

Dương Ân nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

Không thể phủ nhận rằng sau khi tiếp xúc với Đường Hiểu Hàm, hắn mới phát hiện nàng ta chẳng những không mắc bệnh công chúa mà còn thiện lương đáng yêu, dung mạo lại xinh đẹp động lòng người, hắn có ấn tượng rất tốt với nàng ta, nhưng vẫn chưa tới mức có thể lấy nàng ta, huống hồ hắn đã sớm có người trong lòng rồi.

"Ha ha, ta biết huynh sẽ không lấy ta, cho nên ta sẽ tiếp tục ngồi trên ngai vàng này. Ta sẽ bảo vệ lãnh thổ này cho phụ hoàng, bảo vệ huyết thống Đường gia cho đến khi ta chết già mới thôi", Đường Hiểu Hàm lau nước mắt, lộ ra vẻ kiên định nói.

Kỳ thật vẫn còn có một điều mà nàng ta không nói ra, đó là nàng ta muốn có được quyền lực tuyệt đối, để một ngày nào đó sẽ khiến cho Dương Ân phải tiếp nhận nàng ta.

Dương Ân xót xa nói: "Hiểu Hàm, cô không cần làm như vậy, cô cũng biết ta đã sớm có người trong lòng rồi, cho dù ta có hảo cảm với cô thì ta cũng không thể khiến cho người trong lòng ta thất vọng. Ta mong cô có thể hiểu được".

“Hừ, ta không cần huynh đồng cảm với ta, vừa rồi ta chỉ mất khống chế mà thôi, sau này ta sẽ không bao giờ rơi lệ trước mặt huynh!”, Đường Hiểu Hàm kiên định nói.

Dương Ân vừa định nói tiếp thì dường như đã cảm nhận được tình huống dị thường bên dưới hội trường, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt lập tức trở nên tức giận: "Quả nhiên chuyện gì đến sẽ phải đến".

Hội đấu giá đại loạn.

Trong hội trường có hàng trăm người đột nhiên lại xuất hiện mấy tên người hóa thú đang chém giết, những người còn lại trở tay không kịp, đã bị đám người hóa thú đánh gục.

Á!

Có người máu me bê bết, thất thanh kinh hô lên.

Thân là người giám sát hội đấu giá, Hoàng Xương Kiên còn đang đắc chí vì hội đấu giá diễn ra hết sức thành công, nhưng khi mọi thứ sắp hoàn thành thì lại phát sinh biến cố như vậy, y liền phẫn nộ quát lớn: "Khốn kiếp, người đâu, mau tới xử lý lũ quái vật này!"

Hội đấu giá có người của quân đoàn Tử thần canh giữ, lúc Hoàng Xương Kiên quát lên thì họ cũng đã lao vào đám người hóa thú kia.

Hội đấu giá bị gián đoạn, đấu giá sư Tả Thanh Thanh vẫn bình tĩnh nói: "Mọi người không cần hoảng, chỉ là phản tặc quấy rối, mọi người cùng nhau xử lý bọn chúng".

Tả Thanh Thanh không hổ là người đã được Túy Tiên Lâu bồi dưỡng, sự bình tĩnh của cô ta không phải là thứ mà những cô gái khác có thể sánh được.

Quả nhiên, dưới sự trấn an của Tả Thanh Thanh, một số người đã bắt đầu hợp tác với nhau để chống lại đám người hóa thú, còn đa số những người khác thì nhanh chân bỏ chạy ra bên ngoài.

Đáng tiếc, đám người hóa thú có rất nhiều, ở những khu vực khác nhau liên tục có thêm người hóa thú, sức mạnh mà bọn chúng bộc phát ra rất cường hãn, cả người tràn đầy lệ khí, chém giết hết những người xung quanh.

“Dám gây rối trong hội đấu giá Bang Võ Hầu ta, các ngươi đáng chết!”, Khỉ Gầy ở trong hội trường đang lao về phía tên người hóa thú gần nhất, tung ra một quyền rất mạnh.

Một quyền của Khỉ Gầy mạnh khủng khiếp, đã đập nát mặt của tên người hóa thú kia, nhưng ngay lúc Khỉ Gầy nghĩ một quyền của hắn ta đã giết chết được đối phương thì đối phương lại chẳng những không chết mà còn phản kích ngay lập tức.

Sức mạnh mà đám người hóa thú này bộc phát ra nằm ở cấp tướng đỉnh cấp và cấp vương giả, không có cách nào đả thương được Khỉ Gầy, Khỉ Gầy lại lao đến giáng xuống đầu của đối phương hai quyền, khiến cho tên người hóa thú bị nổ tung đầu thì mới chết.

Lục Trí đứng bên cạnh Hoàng Xương Kiên nói: "Mau lên, lập tức mở đường cho mọi người chạy ra ngoài, đừng để phát sinh thêm thương vong nữa, nếu không thì bảng hiệu của Bang Võ Hầu chúng ta sẽ bị đập nát đó".

“Ừm”, Hoàng Xương Kiên lên tiếng, tự mình chạy ra ngoài kêu lớn: "Mọi người không cần hoảng, hãy chạy ra ngoài trước, chuyện còn lại cứ giao cho Bang Võ Hầu".

Hoàng Xương Kiên đã chuẩn bị rất lâu cho hội đấu giá này, y thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế, trong lòng vô cùng oán hận lũ người hóa thú đó, Dương Ân đã sắp xếp không ít người canh phòng hội đấu giá, ai ngờ được lại xảy ra chuyện dị thường, nó thật sự khiến cho y tức giận và bất lực.

“Những kẻ này là phản tặc, không được buông tha”, Tào Kiến Đạt đã từng nhìn thấy Phúc An Vương hóa thú, ông ta có thể khẳng định đám người hóa thú này cũng là phản tặc, sau khi quát lên một tiếng, ông ta cũng tự mình ra tay với đám người hóa thú.

Tào Kiến Đạt có cảnh giới Địa Hải cao cấp, chiến lực không thua gì Khỉ Gầy, vốn tưởng rằng ông ta sẽ có thể đối phó với đám người hóa thú một cách dễ dàng, nhưng sau khi ra tay thì ông ta mới nhận ra muốn giết đám người hóa thú này cũng không dễ dàng đến thế. Bên trong đám người hóa thú đã có một số tên đạt tới cảnh giới vương giả, bọn chúng chỉ biết điên cuồng chém giết, thậm chí còn không quan tâm đến sống chết của bản thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play