Không biết Dược Linh Vũ, các chủ Dược Vương các đã tới từ lúc nào, y đã lên tiếng từ bên ngoài sảnh lớn, bên cạnh y còn có một người đàn ông bí ẩn khoác áo choàng kín thân.

Dược Viêm Hải đã chết nhưng Dược Vương các vẫn chưa phân tán, và địa vị của họ ở Đại Hạ vẫn chưa bị lung lay, những lời của Dược Linh Vũ vẫn rất có trọng lượng.

"Các ngươi không tuân theo cổ huấn mà dám làm càn, chỉ một mình đại hoàng tử mới có tư cách ngồi lên ngai vàng", Hoa lão thái sư kích động nói.

Có thể là do Hoa lão thái sư quá kích động cho nên đã dẫn đến khó thở, hai mắt bắt đầu trắng dã, ngất xỉu tại chỗ.

Chuyện này khiến cho không ít người cảm thấy kinh hãi.

“Hoa lão thái sư cũng không còn trẻ nữa, lẽ ra nên ở nhà dưỡng thân, sao có thể tham gia nghị sự nữa chứ?", có người châm biếm nói.

Kiều Tam Gia và Hoa lão thái sư cũng từng có khúc mắc với nhau, nhưng đó đều là những chuyện cũ, bây giờ bọn họ đều một lòng lo chuyện đại sự trong triều, nhìn thấy người khác cười nhạo Hoa lão thái sư như thế, Kiều Tam Gia liền ném hai quả cầu ngọc trong tay về hướng của quan viên vừa lên tiếng châm biếm kia quát lớn: "Các ngươi còn dám giễu cợt lão thần, ngươi cho rằng bọn ta xương cốt già yếu, để cho các ngươi nắm giữ triều cương, phá hủy giang sơn xã tắc hay sao?"

Quan viên bị Kiều Tam Gia ném quả cầu ngọc vào người thì rất tức giận, nhưng cũng không dám mắng ông ta, bởi vì ánh mắt của Ngô Tam Hào đang liếc nhìn qua trông rất đáng sợ, khiến cho quan viên đó kinh hãi không thôi.

"Hoàng thượng xương cốt còn chưa lạnh, các ngươi ở chỗ này tranh luận không thấy xấu hổ sao?", Dương Trấn Nam nãy giờ còn chưa lên tiếng, lúc này mới nói.

Ông ấy mặc dù là nhất đẳng bá tước nhưng không có chức vụ chính thức, không thể bàn chuyện trong triều, chỉ vì có công hộ giá cho nên mới được đứng ở đây.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Dương Trấn Nam, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Dược Linh Vũ và Dương gia có thù không đội trời chung, y liền lớn tiếng nói: "Quốc gia không thể một ngày không có vua, phải chọn ra một quân vương mới thì mới có thể chủ trì trang lễ cho hoàng thượng được. Ta đề nghị hãy để cho nhị hoàng tử lập tức đăng cơ". Tiếp theo, y còn chỉ vào Dương Trấn Nam chất vấn: "Dương Trấn Nam, ta nghe nói ngươi là người đầu tiên biết chuyện tạo phản đúng không?"

Dương Trấn Nam còn không thèm nhìn Dược Linh Vũ, chỉ lên tiếng đáp: "Đúng".

“Đêm đó ngươi đã xông vào hoàng cung sao?”, Dược Linh Vũ lại hỏi.

“Phải!”, Dương Trấn Nam vẫn bình tĩnh đáp lại, trong lòng ông ấy biết đối phương chỉ đang muốn tìm phiền phức.

"Ngươi nhận là tốt rồi, kỳ thực ngươi cũng chính là phản tặc, mọi người mau nhanh chóng bắt tên phản tặc này lại!", Dược Linh Vũ quả quyết nói.

Lúc này tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Dược Linh Vũ muốn hắt gáo nước bẩn này cũng thật quá lộ liễu, người ta ra sức hộ giá, suýt chút nữa đã bị giết, ngươi còn dám chỉ trích người ta là phản tặc, khinh người khác là đứa trẻ lên ba hay sao?

“Muốn báo thù cho cha của mình thì cứ nói, còn dám gán cho ta tội danh đó, ngươi nghĩ mắt mọi người đều đã mù rồi sao?", Dương Trấn Nam khí phách đáp lại.

"Sao, ngươi cho rằng ta vu oan cho ngươi?", Dược Linh Vũ bật cười, sau đó liền nói với người đàn ông bí ẩn bên cạnh: "Khương Khang, ngươi bước ra làm chứng đi".

Người đàn ông bí ẩn bước lên, cởi bỏ áo choàng để lộ ra bộ mặt thật, đó là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt đầy vết rạch, thần thái vô cùng dữ tợn khiến cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy sợ hãi ghê tởm.

Khương Khang quỳ xuống tại chỗ nói: "Khương Khang bái kiến các vị đại nhân".

"Tổng quản Khương Khang của Phúc An Vương phủ?", Tống tướng nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy, tiểu nhân đúng là tổng quản của Phúc An Vương phủ, chuyện vương gia tạo phản đám hạ nhân trong nhà vốn không hay biết, nhưng trước đêm tạo phản một ngày thì tiểu nhân lại vô tình nhìn thấy Dương đại nhân đến gặp mặt vương gia, còn mơ hồ nghe được vương gia muốn cùng Dương đại nhân trong ứng ngoại hợp, đuổi tận giết tuyệt toàn bộ người trong hoàng thất. Tiểu nhân nghe xong thì sợ hãi bỏ trốn trong đêm, nhưng nhanh chóng bị vương gia bắt lại, tra tấn giam cầm, khiến cho tiểu nhân sống không bằng chết. Tiểu nhân may mắn được các chủ Dược Vương các cứu giúp nên mới có thể tới đây thỉnh chư vị đại nhân mình giám", Khương Khang run rẩy nói.

"Dương Trấn Nam, ngươi còn có gì để nói?", Dược Linh Vũ lại một lần nữa hướng về phía Dương Trấn Nam chất vấn.

“Dược Linh Vũ, đầu óc của ngươi có vấn đề sao?”, Dương Trấn Nam tức giận chỉ vào mặt Dược Linh Vũ nói.

“Dương Trấn Nam!”, Dược Linh Vũ hai mắt rực lửa, lại nói với những người khác: “Khương Khang là tổng quản của Phúc An Vương phủ, các ngươi còn không tin lời y nói sao?"

"Ai cũng biết Dương gia ta có mâu thuẫn với Phúc An Vương, ngươi còn dám lợi dụng chuyện này để đổ tội cho ta, không thể không nói đầu óc của ngươi rõ ràng là có vấn đề rồi", Dương Trấn Nam lại nhấn mạnh.

Những người khác cũng cho rằng Dược Linh Vũ đã làm một chuyện thật khó coi.

"Không đúng, vương gia không có bất hòa với Dương gia ngươi, tất cả đều chỉ là khổ nhục kế của ngươi và vương gia, vương gia cũng chỉ bị ngươi lợi dụng mà thôi, ngươi mới chính là người muốn leo lên ngai vàng!", Khương Khang lớn tiếng nói.

Lời này khiến cho tất cả mọi người bắt đầu dao động.

Trong trận chiến này đúng là Dương gia nổi bật nhất, nếu Dương gia có dã tâm thượng vị thì cũng không khó.

Tống Lý Duệ nói với Ngô Tam Hào: "Ngô vương gia, không cần biết đây có phải là sự thật hay không, xin ngài hãy bắt kẻ này trước rồi mới tính sau".

“Đúng vậy, Dương Trấn Nam rất đáng nghi”, Thượng Lễ Hữu nhanh chóng phụ họa theo.

Ngay sau đó, liền có mấy người khác hưởng ứng theo, tất cả đều chỉa mũi dùi về phía của Dương Trấn Nam.

Dương Trấn Nam cau mày, đứng thẳng người nói: "Dương Trấn Nam ta sống không thẹn với lương tâm".

"Đã như vậy bản vương sẽ tạm giam ngươi lại, chờ ngươi rửa sạch tội danh thì mới thả ra", Ngô Tam Hào mở miệng nói.

Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói: "Ai dám động vào một sợi tóc của cha ta, tước gia ta sẽ tru di cửu tộc kẻ đó!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play