Không khí cực kỳ nóng bức.

Trong hoàng cung, các quan văn võ đứng dưới cái nắng chói chang để xem trận đấu nhưng họ không hề cảm thấy nóng, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào trận chiến của vương giả trẻ tuổi trên sàn đấu.

Hoàn Tuấn Bác là đệ tử nội môn của núi Nga Mi, còn là Thiên Kiêu trong một trăm người, tố chất của hắn ta rất cao, có thể thấy được từ việc hắn ta có thể làm Dương Trấn Nam và Quách Phi Hiệp bị thương.

Mọi người đều nghĩ đây sẽ là một trận đấu áp đảo một bên, Dương Ân chắc chắn không phải là đối thủ của Hoàn Tuấn Bác.

Bây giờ họ lại thấy Hoàn Tuấn Bác bị Dương Ân đánh hắn ta như vậy, mắt cũng sắp lồi ra ngoài.

Danh tiếng bên ngoài của Dương Ân rất tốt, nhưng nếu so với đệ tử nội môn thế lực trấn quốc ở núi Nga Mi này thì khác xa một trời một vực. Họ nghĩ Dương Ân là bên bị động, bây giờ thì ngược lại, tình hình vượt xa phạm vi tưởng tượng của họ.

“Lẽ nào đệ tử núi Nga Mi này là danh ảo sao?”, mọi người đều nghĩ đến khả năng này.

Là chấp sự của núi Nga Mi, Kỷ Lan Du rất quan tâm đến trận chiến này, bà ta muốn xem thử rốt cuộc tiềm lực của Dương Ân mạnh cỡ nào, sức mạnh hiện tại mà Dương Ân bộc phát ra quả thật cực kỳ hung hãn khiến bà ta càng gấp gáp muốn thu nhận hắn vào núi Nga Mi.

Dù đám người Tống tướng, Dược Viêm Hải nói nhiều điều không hay về Dương Ân, thậm chí là nói Dương Ân từng là ngục nô, hạ thấp nhân phẩm của hắn nhưng Kỷ Lan Du không phải kẻ ngốc, bà ta có suy nghĩ riêng của mình. Lúc mới gặp Dương Ân, bà ta cảm thấy hắn có thiên phú bẩm sinh, đứng trong đám đông lại là người xuất sắc cực kỳ, điểm này rất giống mấy Thiên Kiêu hàng đầu trong sơn môn. Ngoài ra, Dương Ân có thể báo thù cho cha, đặt chữ hiếu lên đầu, nhân phẩm của hắn còn có thể thối nát ở mặt nào được đây?

Với kinh nghiệm dày dặn của mình, bà ta chắc chắn Dương Ân có thù với đám người này nên họ mới ra sức hủy hoại hắn.

“Người này nhất định phải gia nhập vào núi Nga Mi ta!”, Kỳ Lan Du nói nịch thầm nói.

Ánh mắt Tống Tinh cũng lóe lên vẻ kinh ngạc, nửa năm trước cô ta từng giao đấu với Dương Ân một lần, khi ấy hắn vẫn chưa đột phá cảnh giới Địa Hải, nhưng chỉ trong nửa năm ngắn ngủi hắn không chỉ đột phá cảnh giới Địa Hải mà lực chiến đấu còn thay đổi nhiều như thế, sát khí trong lòng cô ta càng tăng lên: “Nhất định phải giết hắn, nếu không Tống gia sẽ gặp vô vàn rắc rối”.

Phúc An Vương, Tống tướng, Dược Viêm Hải đều nổi lên sát khí, họ đều không muốn xuất hiện thêm một kẻ thù có năng lực bên cạnh. Trong mắt họ, Dương Ân là cái tên đứng đầu trong danh sách những kẻ cần phải giết.

Hoàn Bác Tuấn không ngờ lực chiến đấu của Dương Ân lại đáng sợ như vậy, hắn ta là vương giả cảnh giới Địa Hải cao cấp, đấu với một vương giả đỉnh cấp bình thường không thành vấn đề. Cảnh giới của Dương Ân hẳn là không cao bằng hắn ta, sao có thể bộc phát ra sức mạnh lớn như vậy, ngay cả giáp Thanh Luân của hắn ta cũng bị đánh nát, trên thân bị thương khá nặng, thế nhưng vết thương trên người không thể khiến hắn ta cảm thấy khó chịu bằng sự mất mặt.

“Ta sẽ giết ngươi!”, Hoàn Tuấn Bác ngửa lên trời gào lên một tiếng, giáp Thanh Luân trên người kết tụ lại lần nữa trở nên vô cùng vững chắc, đao ý hung hãn bắn ra từ trên người, hắn ta hóa thành uy lực của một thanh đao hất mạnh Dương Ân ra.

Đây là sức mạnh khi Hoàn Tuấn Bác bộc phát hết sức mạnh của mình, không gì có thể đỡ được, trong tay hắn ta đã xuất hiện lên một thanh đao Thanh Luân, hắn ta vung đao chỉ vào Dương Ân nói: “Là do ta xem thường ngươi, tiếp theo đây ngươi cứ hưởng thụ bữa tiệc đao ý của ta đi, ta phải băm vằm ngươi thành ngàn mảnh”.

Hoàn Tuấn Bác hít sâu một hơi, vận hết huyền khí cả người kết tụ trên thân đao Thanh Luân, ánh sáng chói mắt bắn ra, thoáng chốc chém về phía Dương Ân.

Mười ba đao Thanh Luân!

Đao Thanh Luân mạnh mẽ áp đảo chém về phía Dương Ân, sức mạnh hỗn loạn dường như bao trùm cả sàn đấu, thậm chí những tảng đá chắc chắn của sàn đấu cũng bắt đầu nứt ra.

Sức phá hủy đáng sợ như thế mới là sức mạnh của vương giả thật sự.

Mọi người thấy thế đều kinh ngạc không thôi, cuối cùng họ cũng đã thấy được sự lợi hại của Hoàn Tuấn Bác.

“Hoàn sư huynh hay quá!”, Tống Tinh không khỏi ngạc nhiên thốt lên.

Nét mặt Kỷ Lan Du thoáng qua vẻ tán thưởng, Hoàn Tuấn Bác là người kiêu ngạo, nhưng thực lực quả thật là người nổi bật nhất trong đám trẻ.

Hoàng thượng và các quan văn võ cũng không thể không thừa nhận sức mạnh của hắn ta, đều đang xem thử Dương Ân có khả năng đỡ được đòn không.

Lúc đối diện với đòn tấn công này, Dương Ân cảm nhận được một chút áp lực nhưng nhiêu đó vẫn không đủ để hắn lùi bước. Hắn điều chỉnh lại lực nắm đấm rồi dùng sức đánh ra, quyền ý trong đó khiến uy lực càng mạnh hơn.

Ầm ầm!

Hai luồng sức mạnh điên cuồng xông lên, sàn đấu nổ tung, đất đá liên tục văng ra tứ tung, khiến các quan văn võ đều hoảng hốt hét lên, sau đó lùi về sau.

Trong hoàng cung có trận pháp dao động, lập tức bao trùm lấy không gian trận chiến của hai người, ngăn cách sức mạnh này, đồng thời cũng tránh cho sức mạnh của hai người tiếp tục lan ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play