Núi Nga Mi là một thế lực trấn quốc, là đầu sỏ thế lực của giới siêu phàm và là một nơi linh thiêng để tu luyện. Nguồn tài nguyên mà thế lực này sở hữu vô cùng bao la, chính là thánh địa mà mọi võ giả đều hướng tới, trong hoàng triều không biết có bao nhiêu thiếu niên điên cuồng theo đuổi, về cơ bản sẽ không có ai từ chối gia nhập núi Nga Mi nếu như có được cơ hội, những người không có được cơ hội thì sẽ cảm thấy vô cùng đau khổ.
Dương Ân đứng ở đây cuồng ngôn loạn ngữ, đã khiến cho mọi người thất kinh hồn vía.
"Dương Ân không được làm càn, mau giải thích với đại nhân ở núi Nga Mi đi", hoàng thượng ngay lập tức trách mắng Dương Ân.
“Dương Ân đừng kích động”, La Công Minh cũng thuyết phục.
“Lời đã nói ra cũng giống như bát nước đã đổ đi rồi”, Phúc An Vương vội thêm dầu vào lửa.
"Đại bất kính, đáng bị trừng phạt", Tống Lý Duệ gian ác nói.
Có không ít người cũng hùa theo phụ họa, tất cả đều chỉ trích Dương Ân, phê phán hắn cuồng ngôn loạn ngữ, núi Nga Mi là thế lực còn khổng lồ hơn cả hoàng triều Đại Hạ, hoàng triều còn phải kính sợ thế lực núi Nga Mi, chỉ cần núi Nga Mi ra lệnh thì hoàng triều không dám không theo.
Lời này của Dương Ân đúng là đại bất kính.
"Đúng là một kẻ cuồng vọng, đây chính là thiên tài mà hoàng triều Đai Hạ các người bồi dưỡng ra đó sao?", Hoàn Tuấn Bác bắt đầu nghênh ngang chất vấn hoàng thượng, hắn ta rõ ràng không có tư cách đó, thật sự không có chút phép tắc nào.
Sắc mặt của hoàng thượng hết sức khó coi, kế hoạch mà ông ta bàn bạc với Dương Ân không phải như thế này.
“Dương Ân mau xin lỗi đi”, hoàng thượng lại ra lệnh.
"Hoàng thượng, người cũng đã thấy bọn họ khinh người quá đáng như thế nào, đã đả thương cha của thần mà còn muốn cắn ngược lại thần. Thần cũng muốn xem thử, có phải tất cả những người tu luyện ở núi Nga Mi đều bất khả chiến bại hay không!", Dương Ân chỉ thẳng vào mặt Hoàn Tuấn Bác lớn tiếng nói.
Giọng nói của Dương Ân lớn tới mức tất cả văn võ bá quan đều có thể nghe thấy, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ, không thể ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra.
Phương Siêu và Đường Thần Thành đều bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với Dương Ân.
Tất cả mọi thiếu niên đều đặt mục tiêu gia nhập núi Nga Mi, chưa bao giờ họ nghĩ đến việc làm trái ý thế lực núi Nga Mi chứ đừng nói đến việc thách đấu với các đệ tử của núi Nga Mi. Đó chính là hành vi tự tìm cái chết.
"Ha ha, được, được lắm, để ta cho ngươi biết ta đã đả thương cha của ngươi như thế nào", Hoàn Tuấn Bác cười đắc thắng nói.
"Tuấn Bác", Kỷ Lan Du có hơi lớn tiếng, tỏ ra khá bất mãn đối với Hoàn Tuấn Bác.
Bà ta mới là chấp sự, vừa rồi bà ta cũng cảm thấy Hoàn Tuấn Bác đã quá vượt quyền.
"Kỷ chấp sự, hắn khiêu chiến ta, ta không thể không tiếp chiến, càng không thể để cho núi Nga Mi ta bị mất mặt", Hoàn Tuấn Bác đáp lại nói.
Kỷ Lan Du trầm giọng nói: "Việc này ta đều có định đoạt", tiếp theo, bà ta hướng về phía Dương Ân hỏi: "Ngươi thật sự không muốn gia nhập núi Nga Mi ta sao, ngươi có biết điều này có nghĩa là gì không?"
Dương Ân vốn đã rất thất vọng với những người ở núi Nga Mi, lúc Kỷ Lan Du có ý định tuyển chọn hắn thì hắn cũng không có hứng thú, hắn trả lời: "Nếu như ta có thể trừng phạt kẻ đã làm tổn thương cha ta thì ta còn có thể xem xét lại".
"Tên ngục nô này còn dám kiêu ngạo!", Hoàn Tuấn Bác phẫn nộ quát, đồng thời phóng ra khí tức muốn trấn áp Dương Ân.
Dương Ân đứng vững như núi, hắn cũng hướng về phía Hoàn Tuấn Bác quát lớn: "Thân là con cái lấy chữ hiếu làm đầu, cha ta đã bị ngươi đả thương, ta phải thay ông ấy đòi lại công đạo, hôm nay không ai có thể ngăn cản ta khiêu chiến ngươi".
Lời nói của hắn mạnh mẽ vô cùng, khiến cho tất cả mọi người đều bị chấn động.
Đạo hiếu luôn là điều quan trọng đầu tiên khi cha mẹ dạy dỗ con cái, nhưng nhiều người con chỉ khiến cho cha mẹ đau đầu, chứ đừng nói đến hiếu thuận với cha mẹ, càng đừng nói tới việc vì cha mẹ đấu tranh.
Nhiều quan viên tỏ ra rất cảm động, bọn họ đều là những người từng trải, nếu như con cái của bọn họ có thể giống như Dương Ân, họ có chết cũng không có gì hối tiếc nữa.
"Kỷ chấp sự, người cũng đã nghe thấy rồi đó, cứ để cho ta đánh hắn một trận, người chỉ cần ở một bên suy xét lại, người thấy thế nào?", Hoàn Tuấn Bác hỏi.
Kỷ Lan Du còn chưa kịp đáp lời thì Dược Viêm Hải đã lên tiếng: "Kỷ chấp sự, bà hãy để cho bọn họ đấu với nhau một trận đi thôi. Dương Ân này chỉ là một tên ngục nô mà còn muốn trở mình hay sao? Để Hoàn thiếu gia dạy hắn một bài học cũng tốt, để cho hắn hiểu được uy nghiêm của thế lực trấn quốc là không thể phạm".
Kỷ Lan Du suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, dù thắng thua thế nào thì cũng không được làm tổn thương đến tính mạng của đối phương".
Những gì bà ta nói chính là để Hoàn Tuấn Bác nghe thấy, hi vọng rằng Hoàn Tuấn Bác sẽ không giết chết Dương Ân, bà ta vẫn muốn tuyển chọn một thiên tài như Dương Ân cho sơn môn.
“Người đừng lo lắng, ta sẽ tha cho cái mạng chó của hắn”, Hoàn Tuấn Bác nói.
Lúc này Tống Tinh mới lãnh đạm nói: "Hoàn sư huynh, trận này giao cho ta đi, ta cũng có một số ân oán cá nhân cần giải quyết với hắn".
"Sư muội cứ để cho ta, tránh làm bẩn tay muội, huống chi người hắn khiêu chiến chính là ta", Hoàn Tuấn Bác đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT