Không ai biết Dương Ân và Hoàng thượng đã bí mật gặp nhau, càng không biết rốt cuộc hai người đã nói gì với nhau.

Sau khi ra khỏi điện Dưỡng Tâm, tâm trạng Dương Ân tốt hơn nhiều, thế là hắn bèn đến nơi ở của công chúa Đường Hiểu Hàm.

Dù hắn vẫn chưa chấp nhận Đường Hiểu Hàm nhưng tính cách cô công chúa xinh đẹp này rất tốt, không có cái nết ngạo mạn của công chúa, làm bạn bè thì cũng khá ổn.

Đường Hiểu Hàm vui mừng khôn xiết khi biết Dương Ân chủ động đến thăm mình, nàng ta cười tươi như hoa.

Dương Ân ở chỗ công chúa không lâu, chưa đến nửa canh giờ đã rời đi.

Công chúa cũng không giữ hắn lại, nàng ta đã biết chuyện xảy ra ở Dương gia nên cũng hiểu chắc chắn hắn rất bận, chỉ dặn hắn phải cẩn thận rồi tiễn người ra cửa.

Dương Ân về Dương gia, không đi gây rắc rối cho Tống gia mà đóng cửa không ra ngoài.

Nhiều quý tộc hóng chuyện đều thất vọng, họ biết với tính cách của Dương Ân, đáng lẽ hắn phải tức giận chạy đến Tống phủ mới đúng, hắn còn chẳng sợ thánh chỉ, lẽ nào lại sợ Tống tướng?

Chờ hai ngày họ vẫn thấy Dương Ân quả thật không có động tĩnh gì, họ đều không khỏi cảm thán: “Núi Nga Mi đúng là một ngọn núi lớn, ngay cả Thiếu Ân Hầu tước vô cùng kiêu ngạo cũng phải sợ”.

Tống Tinh và Hoàn Tuấn Bác trong Tống phủ nghĩ rằng Dương Ân sợ không dám trả thù, hai người vốn dĩ định chạy đến Dương phủ lần nữa nhưng cuộc thi Võ Điện sắp bắt đầu rồi, Kỷ Lan Du dẫn hai người đến học viện Hoàng gia, hoàng cung để thăm hỏi. Hoàng cung và học viện Hoàng gia đã bảo người đến mời họ, nếu họ mà còn không nể mặt nể mũi thì cũng quá đáng.

Kỷ Lan Du không chỉ đến hai nơi mà còn đến Dược Vương các, ở lại Dược Vương các hai ngày, điều này khiến Dược Vương các lại huênh hoang.

Mọi người đều đang đoán phải chăng Dược Vương các có quan hệ thân thiết với núi Nga Mi?

Tình thế bên Dương Ân như bị chèn ép, những thế lực đối địch với Dương Ân lại thể hiện thái độ ngạo mạn lần nữa, hơn nữa họ còn bảo Dương gia phải lập tức cút khỏi Vương thành, nếu không tự gánh lấy hậu quả.

Điều này khiến mấy quan chức và thương nhân giàu có muốn thân thiết với Dương gia đều sợ như sợ rắn rết, chỉ muốn cách Dương gia càng xa càng tốt, không dám tâng bốc nịnh nọt Dương gia như trước nữa, chỉ sợ Dương gia liên lụy mình,

Qua lần này Dương gia lại lần nữa trải nghiệm sự ấm lạnh của lòng người.

Điều khiến người khác cảm thấy ngạc nhiên là lần này Tô gia lại đến tận cửa.

Tô lão gia dẫn cả nhà đến Dương gia, dù con trai thứ hai – Tô Minh Ba không muốn đến cũng bị ép buộc gọi đến.

Tô Nhu Mai đích thân ra ngoài đón họ, nước mắt lưng tròng, bà ấy nói với họ: “Cha, giờ mọi người đến đây làm gì, mau về đi”.

Lần trước Dương gia gặp khó khăn, Tô gia không ai ra tay giúp đỡ, còn hiềm nghi là bỏ đá xuống giếng, trong lòng bà ấy vô cùng khó chịu.

Bây giờ lần này Dương gia gặp chuyện, trông có vẻ không đáng lo như lần trước nhưng thực tế lại trầm trọng hơn lần trước rất nhiều. Những nhân vật tầm cỡ, ngay cả hoàng cung cũng chỉ đứng nhìn, nếu đối phương thật sự muốn đối phó với Dương gia thì Dương gia chỉ có một con đường chết.

Tô lão gia rưng rưng nước mắt nói: “Nếu còn không đến xem thì có thể ta sẽ mất luôn con gái, là cha có lỗi với các con”.

Lần trước Tô lão gia vì bảo vệ cho cả Tô gia nên ngầm đồng ý với cách làm của mấy đứa con trai, lần này đến đây để thăm con gái mình thế nào, trong lòng lão cảm thấy vô cùng hổ thẹn, đây dù sao cũng là miếng thịt trên người mình, sao lão có thể nhẫn tâm mặc kệ bà ấy được.

Tô Nhu Mai dẫn họ vào nhà, Dương Trấn Nam đi ra chào họ.

Vết thương của Dương Trấn Nam không nhẹ, nhưng nhờ vương đan và nước thuốc của con trai kết hợp chữa trị, vết thương của ông ấy đã khỏi rất nhanh.

“Em rể, nghe nói ngươi bị thương không nhẹ, vẫn nên về phòng nghỉ ngơi đi”, Tô Hậu Nhiên thấy Dương Trấn Nam thì có lòng tốt nói.

Dương Trấn Nam vô cùng chán ghét người Tô gia, ông ấy cũng không so đo là ai đúng ai sai trong chuyện lúc trước, chỉ cần vợ ông không xoắn xuýt là được.

“Ta không sao, mọi người hiếm khi đến đây một chuyến, ta đi nghỉ ngơi thì lại chẳng ra làm sao”, Dương Trấn Nam đáp, sau đó ông ấy hành lễ chào Tô lão gia: “Bái kiến cha vợ!”

“Đứng lên đi, đúng là làm khó các con rồi, lần này người hai nhà chúng ta cùng nhau đối mặt”, Tô lão gia cực kỳ kiên định nói.

“Cha vợ, con xin nhận tâm ý của mọi người nhưng lần này khác lần trước, Tống gia có núi Nga Mi chống lưng, nếu chúng muốn ra tay với Dương gia thì chắc chắn sẽ tiêu diệt tận gốc, ngay cả hoàng thất cũng không dám ngăn cản, mọi người nên về đi”, Dương Trấn Nam trịnh trọng khuyên.

“Cha, chúng ta vẫn nên…”, Tô Minh Ba sợ hãi khuyên Tô lão gia. Lão ta chưa nói hết đã bị Tô lão gia cắt lời nói: “Đừng khuyên nữa, con người sống một đời nếu sợ cái này, sợ cái kia thì làm người có ý nghĩa gì nữa. Núi Nga Mi cũng không phải là thiên hạ của Tống gia chúng, chúng chẳng qua lấy đó ra dọa người khác thôi. Ta tin núi Nga Mi cũng không dễ bị chúng lấy ra làm bia đỡ đạn vậy đâu, chỉ cần chúng ta hiên ngang thì chẳng có gì phải sợ cả”.

Cả người Tô lão gia toát ra hơi thở già mà dẻo dai cứng cỏi, chính là khí thế của người từng làm quan lớn, quả thật rất khí khái.

“Đây mới là cha của con!”, lão tam Tô gia - Tô Yên Soái thì thào nói.

Lúc này Dương Ân bước vào nói: “Ông ngoại nói thì giữ lấy lời, đừng có đến lúc tai họa ập đến thì bỏ chạy là được”.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Dương Ân, cuối cùng người Tô gia cũng gặp được đứa cháu ngoại danh tiếng này, họ đều không hẹn thầm thảng thốt: “Hay cho một Thiếu Ân Hầu tước”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play