Từng đợt từng đợt Ba Lãng Toàn Liệt chưởng đánh ra, huyền lực màu lam nhạt hình thành càng ngày càng mạnh, kèm theo huyền tinh khí, sức mạnh ẩn chứa trong đó còn đáng sợ hơn nhiều so với sức mạnh thông thường.

Đám ngục nô đều bị đánh hộc máu rồi bay ra xa, thậm chí còn có một số tên chết ngay tại chỗ, những tên không chết thì bị thương nặng, hoàn toàn không thể chống lại sức mạnh của Dương Ân.

Dương Ân đẩy về phía trước, sức mạnh của chưởng pháp càng lúc càng tăng lên thay vì giảm đi, đột nhiên chưởng pháp lại xuất ra một lực xoáy, và sức công phá của nó đã tăng lên một mức cao hơn.

Lĩnh giáo chưởng pháp!

Dương Ân cuối cùng cũng tìm được lối đi, lĩnh hội được sâu sắc Ba Lãng Toàn Liệt chưởng, đã có thể xem như bản thân sử dụng thuần thục được kỹ năng này.

Lúc này, rất nhiều ngục nô đã bị dọa chết khiếp, đám ngục nô dường như có đến hàng trăm người, nhưng những người có thể bao vây và chiến đấu với Dương Ân cũng chỉ đang dựa vào lớp người phía trước.

Nhìn chung thì tất cả bọn họ có mạnh hơn một chút, nhưng bây giờ đều bị đánh ngã rạp hết xuống đất, thở còn không nổi.

Cuối cùng, những ngục nô này cũng không dám tùy tiện động thủ nữa.

"Ha ha, tụi mày tới đây, không phải muốn giết tao sao? Sao bây giờ lại sợ!", Dương Ân cười điên cuồng, nhìn đám ngục nô mà hét lên.

Hắn lau vết máu đang chảy trên trán rồi tiến lên một bước, đám ngục nô phía trước vô thức lùi lại một bước, quả là đáng kinh ngạc.

“Tụi mày đều là bọn phế vật, tránh ra cho tao xé xác nó!”, một tiếng rống vang lên, rồi một thân hình to lớn lao về phía Dương Ân.

Dương Ân nhìn người đang lao tới, thì thào nói: "Là người của tộc Man di?"

Đúng vậy, người đàn ông trước mặt là người của tộc Man di bị giam cầm, tên là Thạch Cảm - một trong tám đại hộ pháp của Hắc Tinh, là chiến sĩ trung cấp, nhưng thực lực vô cùng mạnh, có thể đánh ngang cơ với chiến sĩ cao cấp.

Thạch Cảm cao hơn người thường một cái đầu, lưng to như lưng gấu, tứ chi phát triển cực kì tốt.

Hắn ta chạy đến, mặt đất như rung lắc khi hắn ta dẫm lên, và trên mặt đất còn in hằn dấu chân của hắn ta, thực sự rất kinh người.

Dương Ân nhìn cái tên to lớn này, hắn ta hầu như không dùng chiêu thức gì ghê gớm, nhưng khi hắn ta tới gần thì đã lao cả người tới, muốn ôm chặt lấy Dương Ân, giống như một con gấu khi gặp lại người anh em thất lạc từ lâu.

Nếu đó thực sự chỉ là một cái ôm đơn giản thì không sao, nhưng trên người tên Thạch Cảm này có một lớp huyền khí mỏng manh, hơn nữa sức mạnh của tộc Man di lại là độc nhất vô nhị.

Một khi đã siết chặt không buông thì ngay cả tảng đá cũng có thể trực tiếp bị siết nát.

“Được lắm!”, Dương Ân kêu lên, đứng tại chỗ như huyền quy lướt sóng, thân hình như rồng khẽ cúi đầu, sức mạnh lan tỏa khắp cơ thể, song chưởng đã tung ra trước khi Thạch Cảm kịp đến gần hơn, như song rồng ra khơi, đánh về phía Thạch Cảm.

Bang bang!

Hai luồng sức mạnh đánh trúng người Thạch Cảm, phát ra âm thanh thật lớn, nếu là người thường thì nhất định là đã nổ tung ngay tại chỗ, nhưng Thạch Cảm vẫn lao tới như không có chuyện gì, ôm lấy Dương Ân.

Dương Ân bị bóp cổ, trong chốc lát, xương cốt bị siết đến mức như sắp vỡ ra.

"Mau chết đi cho ta!”, Thạch Cảm không chỉ giết Dương Ân như vậy, mà ngược lại còn đập mạnh Dương Ân xuống, sau đó chuẩn bị đập đầu Dương Ân xuống đất cho đến chết.

Chỉ có điều, hắn ta không thể nào khiến cho Dương Ân chết được, cơ thể của Dương Ân như bị đóng đinh vào mặt đất, dù cố gắng thế nào hắn ta cũng không thể nhấc Dương Ân lên, giờ phút này Dương Ân đã bắt đầu phản kích!

Máu trong cơ thể Dương Ân đang lưu thông vô cùng nhanh, khí huyết lấp đầy đan điền trung tâm, kinh mạch và huyệt đạo ngay lập tức trương lên, hắn vùng cánh tay của Thạch Cảm ra, song chưởng đánh mạnh vào trái tim của Thạch Cảm.

Sức mạnh của mỗi một chưởng giống như sấm sét, có thể khiến cả tảng đá phải nổ tung!

Thạch Cảm có một thể chất đáng kinh ngạc và khả năng chống chọi rất tốt.

Chiến sĩ cao cấp bình thường thậm chí còn ngại đánh nhau tay không với hắn ta, nhưng sức mạnh chưởng pháp của Dương Ân có thể so sánh với cấp bậc thực lực của một chiến sĩ cao cấp, hơn nữa còn chưởng ra lực xoáy, xuyên qua da thịt hướng đến trái tim của hắn ta mà tàn phá, khiến cho nó nát thành từng mảnh!

Cơ thể to lớn của Thạch Cảm ngã xuống nặng nề, đập nát một số ngục nô chưa kịp lùi lại, khiến những ngục nô khác vô cùng kinh hãi.

Thạch Cảm, chết rồi!

Hiện trường im lặng.

Thạch Cảm hộ pháp còn lợi hại hơn Trương Bình hộ pháp, nhưng bây giờ hắn ta đã chết, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của đám ngục nô.

Dương Ân lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lao thẳng về phía ngọn núi nơi Hắc Tinh đang đứng, rống lên một tiếng: "Những kẻ chống lại ta đều phải chết!"

Đúng lúc này, Dương Ân như rồng ra khơi, bộ pháp mờ ảo, chưởng pháp đánh tới, mở ra một con đường máu hướng về phía ngọn núi.

Đám ngục nô không còn có thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào, ngay cả khi không sợ chết, chúng cũng không muốn đi theo bước chân của Thạch Cảm.

Bọn chúng không có thể chất mạnh mẽ như Thạch Cảm, chắc chắn sẽ phải chết nhanh hơn.

“Một lũ vô dụng, bắt bà đây phải đích thân ra mặt!”, một người phụ nữ quất roi dài ngăn Dương Ân lại.

Khuôn ngực của ả ta lộ ra một nửa, nét quyến rũ vẫn còn đó, vẫn khá đẹp, đủ để khiến tất cả ngục nô phải xịt máu mũi, ả ta là Từ Kiều Hoa - đứng thứ ba trong số tám đại hộ pháp của Hắc Tinh.

Ngoài ra, xung quanh ả ta còn có hai người khác, một là đại hộ pháp Đầu Sắt, còn lại là nhị hộ pháp Mạch Tửu Quỷ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play