Nhưng sau khi Dương Ân trở về thì lại phát hiện Đường Thần Thành chưa từng làm bất kỳ chuyện gì cho mình, hắn bị chặn khi đang trên đường về, khó khăn lắm mới về đến Vương thành.
Nếu hoàng tử Đường Thần Thành này có thể phát huy chút tác dụng thì hắn sẽ không gặp nguy hiểm như vậy ở trên đường.
Ngũ hoàng tử nói mà không giữ lời, Dương Ân không giận mới lạ.
Ngoài nguyên nhân đối phương tạo ám ảnh tâm lý cho hắn ta, sở dĩ Đường Thần Thành sợ Dương Ân như vậy là vì phía sau Dương Ân có một nhân vật tầm cỡ, hắn ta đã nghe Phần Thiên Hùng nhắc đến chuyện này, nếu không đường đường là hoàng tử, hắn ta cần gì phải ăn nói khép nép với Dương Ân chứ.
Ngoài ra, Đường Thần Thành cũng có nghe nói đến chuyện Dương Ân liên tục kháng chỉ, hắn ta cứ nghĩ mình ở học viện không về Vương thành, không gặp Dương Ân thì không có chuyện gì to tát cả. Nhưng bây giờ Dương Ân xuất hiện khiến hắn ta không thể không hạ mình nói chuyện.
Những lời phó viện trưởng Trần Diệm nói lúc nãy cũng khiến hắn ta vô cùng ngạc nhiên, Dương Ân đã là thiên dược sư, lại còn được phong làm Hầu tước, cứ thế thì Đại Hạ còn chứa chấp nổi Dương Ân sao?
Nghĩ đến đây, Đường Thần Thành thấy mình vẫn nên bám chặt vào Dương Ân, ngộ nhỡ sau này hắn tiến vào giới siêu phàm, chắc chắn địa vị của Dương Ân sẽ rất cao, mà thân phận ngũ hoàng tử của hắn ta lại không đáng nhắc đến.
Dương Ân quay đầu lại nhìn Đường Thần Thành nói: “Ngũ hoàng tử, bây giờ ngươi còn có thể bù đắp được gì?”
Đường Thần Thành nghẹn họng.
Dương gia đã khôi phục lại rồi, hơn nữa còn phát triển đến đỉnh cao, hắn ta còn có thể làm được gì cho Dương gia hay Dương Ân đây?
Dương Ân cũng không muốn làm khó dễ Đường Thần Thành, hắn nói: “Thôi vậy, ngươi đúng là không giúp được chuyện gì, trong mắt hoàng thượng, ngươi cũng không đáng nhắc đến, cũng không tác dụng gì, lúc đầu ta nghĩ hơi đơn giản rồi”.
Đường Thần Thành cảm thấy như bị đâm một nhát dao vào ngực vậy, hắn ta đường đường là ngũ hoàng tử mà lại bị xem thường thành người vô dụng.
Hắn ta rất muốn túm lấy đám người trong học viện lại để hỏi thử xem họ có đồng ý với mấy lời này của Dương Ân hay không, hắn ta tin chắc đáp án là không.
Đường Thần Thành mấp máy môi: “Dương thiếu, ta…”
Dương Ân cắt ngang lời hắn ta: “Ngươi cũng không cần phải cảm thấy tự ti khó chịu, xét cho cùng bây giờ ngươi vẫn còn nhỏ. Đợi đến mười năm, tám năm nữa ngươi kế vị thì không chừng có thể giúp được ta”.
Bây giờ Đường Thần Thành thậm chí còn có ý nghĩ muốn chết, hắn ta áy náy nói: “Dương thiếu, ta…”
“Được rồi, ngươi không cần nói gì nữa, ta đều hiểu cả, ngươi cứ ở đây chăm chỉ tu luyện đi. Ta cũng biết mục tiêu của ngươi là vào núi Nga Mi nhưng với khả năng của ngươi thì có lẽ cũng chỉ là đệ tử ngoại môn thôi, đến đó mấy năm rồi vẫn về Vương thành, đừng nghĩ nhiều quá!”, Dương Ân không cho Đường Thần Thành cơ hội để nói thêm, lại cắt ngang lời hắn ta lần nữa. .
ngôn tình hoànĐường Thần Thành bật khóc, hắn ta chỉ muốn đào một cái hố chui xuống, không muốn nghe mấy lời đả kích người khác của Dương Ân nữa.
Dương Ân thấy vậy nên không tiếp tục nói móc Đường Thần Thành nữa mà nghiêm túc nói: “Được rồi, ngươi về tu luyện đi, hãy chứng minh ngươi là người có thể giúp ta được rồi hẵng nói tiếp!”
Đường Thần Thành cũng không kiềm chế được nữa lớn giọng hỏi Dương Ân: “Dương thiếu, ngươi xem thường ta đến thế sao?”
“Không phải xem thường ngươi mà là chênh lệch giữa ta và ngươi quá lớn, không cùng một đẳng cấp”, Dương Ân bình tĩnh nói.
“Ngươi nói đúng, khoảng cách giữa chúng ta quá lớn nhưng không có nghĩa là ta không có cơ hội đuổi kịp ngươi, ta nhất định sẽ chứng minh cho ngươi thấy Đường Thần Thành ta tuyệt đối không phải là người tầm thường!”, Đường Thần Thành kiên định nói.
Nói rồi, hắn ta xoay người đi ra khỏi viện.
“Ta sẽ mở to mắt đợi nha!”, Dương Ân nhìn bóng lưng Đường Thần Thành nhỏ giọng nói.
Bây giờ, yêu cầu tìm người giúp đỡ của Dương Ân ngày càng cao, trong mắt hắn, Đường Thần Thành thật sự không thể giúp gì được.
Đường Hiểu Hàm nhảy đến hỏi: “Sao ngũ ca ta lại tức giận bỏ đi thế, có phải Dương Ân ca bắt nạt huynh ấy không?”
“Ta tốt bụng như vậy sao có thể bắt nạt người khác chứ?”, Dương Ân khoát tay nói, sau đó hắn nhìn Đường Hiểu Hàm nói: “Công chúa, người là thân thể vàng ngọc, trả giá như thế vì ta không đáng đâu”.
Hắn định tỏ rõ thái độ với Đường Hiểu Hàm để không phải dính dáng đến cô gái này nhiều thêm nữa.
Đường Hiểu Hàm chắp tay ra sau, kiễng chân nói: “Nếu phụ vương của ta không tứ hôn ta cho huynh thì ta cũng không biết đến sự tồn tại của huynh, có khi ta cũng không thèm liếc nhìn huynh một cái nữa là. Nhưng định mệnh lại sắp đặt như vậy, ta chỉ có thể nghe theo định mệnh, đi theo trái tim của mình”.
“Ta đã có người trong lòng rồi, phụ nữ bên cạnh cũng rất nhiều, người đi theo ta thì chỉ có thể là thiếp thôi”, Dương Ân rất nghiêm túc nói.
“Hi hi, nếu đúng là thế thì ta cũng cam tâm tình nguyện”, Đường Hiểu Hàm không để ý cười nói, ngừng một chốc nàng ta nói tiếp: “Có thể huynh không biết, khi còn nhỏ, ta đã biết sau này mình sẽ phải gả cho người ta, nhưng mẫu hậu cứ nói với ta rằng người lấy ta sau này sẽ là người cực kỳ xuất sắc, nếu không thì sẽ không xứng với ta. Lúc đó, ta cũng rất ước ao được như thế, nhưng sau khi lớn hơn một chút thì công chúa ta đây mới nhận ra mình không có quyền quyết định mình sẽ lấy ai, thế nên ta cứ ở trong học viện tu luyện mãi đến giờ, hy vọng có thể mau chóng trở nên mạnh mẽ, nắm chặt vận mệnh của bản thân. Nhưng ta chưa kịp mạnh mẽ lên thì huynh đã xuất hiện. Huynh là người trọng tình trọng nghĩa, năng lực lại mạnh, còn dám làm trái với mệnh lệnh của phụ hoàng, huynh có thể ung dung nhàn nhã ứng phó mọi thứ, Ta nghĩ huynh là một nam tử hán thật sự, hơn nữa lại rất đẹp trai, dường như huynh có khí chất vô cùng cuốn hút khiến người ta dần bị mê hoặc. Ta nhận ra ta thích huynh rồi, huynh cứ chấp nhận đi, Đường Hiểu Hàm ta phải theo đuổi huynh”.
Câu nói cuối cùng như đánh thẳng vào tim Dương Ân, ngay cả Lam Yêu Cơ cũng không ngăn nổi.