Đây là cảnh sắc của tiểu viện Nhã Trúc - nơi công chúa ở.
Lúc này, mặt trời đã ngả về tây, từng tia nắng chiều hoàng hôn màu đỏ rực rơi xuống bên trên những đóa hoa này, tựa như phủ lên một lớp pha lê óng ánh, trông càng thêm lộng lẫy diễm lệ.
Trước đình nghỉ chân, cung nữ đang tất bật đi qua đi lại, trên chiếc bàn đá lần lượt bày ra từng đĩa điểm tâm tinh xảo, tổng cộng mười mấy món, còn có cả trà nóng đang tỏa khói nghi ngút.
Những cung nữ này tựa như thủy triều, rất nhanh đã rời khỏi đình nghỉ chân, bên trong chỉ còn lại một đôi nam thanh nữ tú đang ngồi đối diện nhau.
Đôi nam thanh nữ tú này giống như kim đồng ngọc nữ, nam thì phong thái ngời ngời, vô cùng tuấn lãng, khí khái anh hùng hừng hực, nữ thì có đôi mắt đẹp đẽ, làn da như ngọc bích. Vẻ ngoài hai người nổi bật xuất chúng đến mức có thể khiến bất cứ thiếu niên thiếu nữ nào cũng phải ghen tị và ngưỡng mộ.
“Cái này chính là bữa cơm hoành tráng mà công chúa nói sao?”, thiếu niên khoác áo choàng màu xanh lam chỉ vào món điểm tâm tinh xảo đến mức không thể tinh xảo hơn trước mặt mà hỏi.
Đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ chớp chớp đáp: “Phải, bình thường một mình ta ăn khoảng bốn, năm đĩa điểm tâm này là đủ rồi, lần này ta đã sai hạ nhân dâng lên 18 phần, đối với ngươi thì chắc là đủ rồi chứ”.
“Ừm, quả thực đã đủ rồi!”, Dương Ân có chút không nói nên lời đáp, sau đó gắp một miếng điểm tâm bỏ vào trong miệng.
Mùi vị của món điểm tâm này không có gì đáng để nói nhưng nó quá nhỏ, một miếng thì không thể lấp được miệng hắn. Dương Ân nhai hai, ba lần đã nuốt hết, sau đó lại lần lượt gắp những món điểm tâm khác bỏ vào trong miệng, không có chút hình tượng nào.
Dương Ân hành động như vậy ở trước mặt công chúa thì có thể nói đã là hành vi vô lễ, nhưng hắn không quan tâm. Hắn chính đúng là đang muốn thể hiện mình là một kẻ vô lễ thô tục, để công chúa sinh ra ấn tượng xấu về mình, cắt đứt sự quấy rầy của nàng ta.
Cũng chẳng phải hắn ác cảm với Đường Hiểu Hàm. Thật ra nàng ta rất xinh đẹp, hắn nhìn cũng phải động lòng nhưng động lòng cũng không bằng hành động, hắn thật sự đã có người trong lòng rồi, làm sao có thể đi gieo tình khắp nơi được chứ, hắn không dám tùy tiện vượt rào.
Dương Ân không hề biết rằng dáng vẻ hiện tại của mình lại khá thân thiết trong mắt Đường Hiểu Hàm, hai tay nàng ta chống cằm chăm chú nhìn hắn, tựa như đang thưởng thức một vật gì đó đẹp đẽ đầy mê hoặc.
Sau khi Dương Ân ăn liên tiếp bảy, tám phần điểm tâm, phát giác được ánh mắt Đường Hiểu Hàm đang nhìn mình, cái mặt mo dày cộm của hắn nóng bừng lên. Dương Ân nuốt điểm tâm trong miệng nói: “Công chúa điện hạ, người đừng nhìn ta như vậy được không, ta thích nam nhân!”
Dương Ân đã sử dụng tuyệt chiêu rồi, hy vọng Đường Hiểu Hàm có thể biết khó mà rút lui.
“Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?”, Đường Hiểu Hàm chớp chớp đôi mắt to tròn.
“Sao lại không tin chứ, một đại mỹ nhân như người ở trước mặt như vậy, ta cũng không có hứng thú, vậy thì chỉ có thể chứng minh ta thích nam nhân thôi”, Dương Ân hùng hồn tuyên bố.
“Thật sao?”, Đường Hiểu Hàm nhẹ giọng hỏi ngược lại, sau đó nháy mắt với Dương Ân một cái. Thân thể khẽ di chuyển, lộ ra một dáng vẻ quyến rũ mê hoặc người biết nhường nào, trăm hoa trong vườn cùng đều vì thế mà thất sắc.
Dương Ân nuốt nước bọt, hai mắt nhìn thẳng, một mỹ nhân đang sống sờ sờ đang tạo tư thế trêu chọc người trước mặt hắn, thể lực đang cường tráng của hắn không ngừng cuộn trào mãnh liệt.
Đường Hiểu Hàm lấy hết can đảm, tiến lại gần về phía Dương Ân.
Mùi thơm nhàn nhạt len lỏi vào trong mũi Dương Ân, Dương Ân căng thẳng nói: “Công chúa... công chúa muốn làm gì?”
“Ta có đẹp không?”, Đường Hiểu Hàm nở một nụ cười xinh đẹp, nhỏ giọng khẽ hỏi. Thật ra hiện giờ nàng ta còn căng thẳng hơn Dương Ân, đây là lần đầu tiên nàng ta chủ động tiếp cận một người đàn ông như vậy.
“Rất đẹp!”, Dương Ân thành thật gật đầu đáp.
“Vậy ngươi có thích ta không?”, Đường Hiểu Hàm đỏ mặt nói.
Lúc này, mặt của nàng ta còn đỏ hơn cả mặt trời lặn, kiều diễm xinh đẹp tuyệt trần.
Dương Ân nhìn khuôn mặt hoàn mỹ trước mặt, nuốt nước bọt buột miệng nói: “Thích!”
Chính vào lúc hắn thốt ra lời này thì liền thấy hối hận, nhịn không được mà tát chính mình rồi đổi giọng nói: “Công chúa xin hãy tự trọng, người là thân thể thiên kim!”
Đường Hiểu Hàm đứng dậy, xoay một vòng, thân hình động lòng người kia hiện ra rõ ràng, nàng ta phát ra thanh âm của tiếng chuông bạc: “Ha ha, vừa rồi ngươi đã nói là thích ta, trước đó còn nói mình thích đàn ông, ngươi tính lừa trẻ lên ba chắc”.
Dương Ân nghe vậy, tự tát mình hai cái, vẻ mặt sầu não nói: “Được rồi, công chúa điện hạ, để ta nói rõ với người vậy, kỳ thực ta đẹp trai như vậy, lại có năng lực như này, còn là luyện dược sư mạnh nhất kể từ khi khai quốc đến nay, con gái thích ta nhiều vô kể. Bản thân ta lại rất đa tình, vốn vì lo nghĩ cho công chúa nên ta mới kháng chỉ bất tuân, bằng không một người thê tử xinh đẹp giống như công chúa người thế này ai lại không muốn cưới chứ, trừ phi não của người đó có vấn đề”.
“Đúng vậy, ngươi chính là cái tên não có vấn đề!”, Đường Hiểu Hàm trừng mắt nhìn Dương Ân trách cứ nói, sau đó nàng ta lộ ra vẻ ai oán nói: “Nói thật đi, có phải ngươi đã có người trong lòng rồi không?”
“Ờ… phải!”, Dương Ân có chút ngượng ngùng đáp.
“Cô ấy đẹp hơn ta sao?”
“Hình như cũng ngang nhau thôi, à phải rồi, cô ấy rất hay chảy nước mũi!”
“Vậy thì cô ấy nhất định rất dễ thương đúng chứ?”
“Cũng không, rất phiền phức thì có, thường có lòng tốt làm chuyện xấu, nhớ có một lần ta cùng cô ấy ra sông bắt cá, rõ ràng là cá đã bắt lên hết rồi, cô ấy nói nhìn bọn cá thật đáng thương, thế là lại đem tất cả bọn chúng thả trở lại xuống sông, khiến ta tức quá phải lội xuống sông một lần nữa, suýt chút nữa thì bị chết ngạt”.
“Vậy thì cô ấy nhất định rất chu đáo hiểu chuyện?”
“Nói đến cái này thì ta càng thêm bực, trời mùa đông rất là lạnh, cô ấy lại chạy ra ngoài ném tuyết với ta. Cô ấy chỉ nhớ đội mũ cho ta, còn bản thân thì lại quên không đội, ta chỉ có thể lấy mũ của ta đội cho cô ấy, rõ là người không biết suy nghĩ mà”.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT