Không biết Dương Ân đã dẫn theo hai ông lão xuất hiện ở khoảng đất trống này từ lúc nào, một người là dược tế ti, người còn lại là ông lão tóc bạc nhưng mặt còn khá trẻ, khí chất siêu phàm nhưng không biết hai người này là ai.
Dược Linh Vũ quay đầu lại nhìn, mắt nhìn chăm chăm vào ông lão tóc bạc mặt còn trẻ măng kia, gương mặt thoáng qua nét nghiêm nghị: “Không ngờ Dược Vương Trần lão của học viện Hoàng gia cũng đến”.
Đúng thế, ông lão tóc bạc đó chính là Dược Vương Trần Diệm, ông ấy chính là sư huynh của dược tế ti Hàn Khánh Khiêm.
Lúc tảo triều, Dương Ân đã lên triều, vừa rồi chỉ là đi ra ngoài đón Dược Vương Trần Diệm danh tiếng lừng lẫy cùng với dược tế ti Hàn Khánh Khiêm.
Không ngờ Dược Linh Vũ lại đâm lén sau lưng hắn, đúng là được mở mang kiến thức với gương mặt của tên tiểu nhân này.
“Ha ha, một trận so tài thách đấu như vậy, ta cũng đến góp vui một chút chứ. Sao nào, không chào đón ta sao?”, Trần Diệm vuốt râu cười nói.
“Sao thế được chứ, đáng tiếc cha ta cứ mãi bế quan để đột phá cảnh giới Thiên Ngư, nếu không đã mời ông ấy đến ôn lại chuyện cũ với ông rồi”, Dược Linh Vũ cười khẩy nói.
Ánh mắt Trần Diệm trở nên u ám: “Dược Viêm Hải có năng lực này dĩ nhiên là quá tốt rồi”.
“Đó là đương nhiên, cha ta dù lớn tuổi nhưng vẫn rất khỏe mạnh, cũng có được vài cơ duyên, cơ hội vẫn rất lớn”, Dược Linh Vũ đắc ý nói.
Trần Diệm tức giận nói không nên lời, ông ấy từng thua dưới tay Dược Viêm Hải nên mới từ chức dược tế ti để đến học viện Hoàng gia dạy học. Bây giờ Dược Linh Vũ nhắc đến chuyện cũ sỉ nhục ông ấy, như thế chẳng khác gì đang xát muối vào vết thương cũ của ông ấy.
“Sư huynh, đừng kích động, thắng bại nhất thời không thể hiện điều gì cả, hôm nay cứ xem cuộc so tài của lớp trẻ trước đã”, Hàn Khánh Khiêm ở bên cạnh nói.
Hai người bèn đi đến chỗ Hoàng thượng, sau khi hành lễ với ông ta xong thì mới ngồi vào chỗ của mình.
Lúc này cuối cùng Dương Ân cũng đối mặt với Dược Linh Vũ.
“Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, nhưng đẳng cấp luyện đan có xuất chúng thật hay không đây!”, Dược Linh Vũ cười gằn, một luồng lực tinh thần mạnh mẽ quấn lấy Dương Ân, y muốn ra oai với Dương Ân.
Dược Linh Vũ thân là Dược Vương, nếu không có chút uy áp tinh thần nào thì sẽ không thể có được thành công lớn trên con đường luyện đan này.
Dương Ân cảm nhận được lực tinh thần của Dược Linh Vũ đang từ từ xâm nhập vào cơ thể, sắc mặt hắn vẫn rất bình tĩnh nói: “Các chủ Dược Vương các phải không? Lá gan của ông cũng không nhỏ, lại dám tuyên bố là muốn trừng trị tướng quân ta đây, ông là cái thá gì”.
Mấy chữ phía sau của Dương Ân nói như sấm rền, nụ hoa Thần đình của hắn lắc lư, lực tinh thần càng mạnh mẽ đánh trả lại Dược Linh Vũ, sức mạnh uy nghiêm trấn áp Dược Linh Vũ như núi Thái Sơn nghiền ép.
Dược Linh Vũ có cảm giác nghẹt thở, linh hồn Thần đình run rẩy như gặp phải quân vương, lực tinh thần lập tức co lại, hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
“Lực tinh thần của hắn không thể nào mạnh thế được!”, Dược Linh Vũ kinh ngạc thốt lên.
Các quan văn võ nghe Dương Ân lớn tiếng nói với Dược Linh Vũ như thế, trong lòng cũng cảm thấy sung sướng, họ cũng ngứa mắt mấy việc làm của Dược Linh Vũ, đồng thời cũng giật mình bởi sự bạo gan của Dương Ân, không khỏi nói: “Trẻ người non dạ quá!”
Dược Vương các có thể khiến hoàng thất nhường nhịn như thế thì có thể thấy chúng lớn mạnh thế nào, Dương Ân dám làm vậy quả thật lá gan cũng lớn lắm.
“Không còn gì để nói nữa nhỉ, Dược Vương các các ông chẳng qua chỉ là thế lực bang phái thôi, không chỉ không nghe theo triều đình quản lý mà còn không biết phép tắc kỷ cương, ngang nhiên lấy hết thảo dược trong Dược Khố, lấy việc luyện đan ra để uy hiếp triều đình, bây giờ, cái nên diệt sạch nhất chính là thế lực hung ác của các người đấy. Hôm nay ta sẽ thay mặt Hoàng thượng thách đấu với ông để xem thử kỹ thuật luyện đan của Dược Vương các thế nào, nếu ông thua thì sau này Dược Vương các không được phép bước nửa bước vào Dược Khố, nếu ta thua thì ta sẽ chết để đền tội, thế nào?”, toàn thân Dương Ân toát ra khí thế ngút trời nói, giọng hắn vang vọng khỏe khoắn khiến người khác thoải mái, an tâm.
Dược Vương các không chấp nhận việc triều đình không ban thưởng nhưng lại hưởng thụ đặc quyền của triều đình, ngồi ngang hàng với vương tước khiến thần dân vô cùng phẫn nộ.
Dương Ân nói ra được tiếng lòng của Hoàng thượng, ông ta cũng thầm vỗ tay hoan hô: “Hay cho Dương Ân, nên như thế”.
Dương Ân cũng từng kháng chỉ nhưng hắn biết lùi lại, nhường Hoàng thượng một bước, còn Dược Vương các thì được nước lấn tới, so ra thì Hoàng thượng càng đứng về phe Dương Ân. Không, nên nói là ông ta muốn mấy người họ cắn xé lẫn nhau.
“Dương Ân, ngươi láo xược!”, Dược Linh Vũ gian nan nói.
“Rốt cuộc là ai xấc xược, ông chẳng được xem là thần tử nữa kìa, ta là trung tướng, thấy ta thì ông phải hành lễ, biết chưa?”, Dương Ân lại gần lớn giọng nói với Dược Linh Vũ.
Dược Linh Vũ không chịu nổi bị tinh thần của Dương Ân đè ép, cả người dần lùi về sau hai bước khiến những người có mặt ở đó đều chấn kinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT