Không có tiếng chuông vang lên, tình trạng của Tử Ma cũng đã ổn định hơn rất nhiều, nhưng lệ khí trong ánh mắt vẫn không giảm đi bao nhiêu, y điên cuồng chạy đi, không muốn ở lại nơi này.

Dương Ân không có ý định thả y đi, đôi cánh kép của hắn chớp động, chẳng mấy chốc đã chặn được Tử Ma, hắn lại phát động một trận oanh kích dữ dội, nhưng hắn cũng không giết chết Tử Ma, mà chỉ đánh y gần chết, khiến cho y không thể chạy được nữa, từ đó mới có thể bắt y lại.

"Một kẻ cường đại như vậy, nếu như có thể giữ lại bên người, tương lai ta cũng sẽ có thêm trợ lực lớn, còn có thể để cho y trở thành hộ pháp của đệ đệ", Dương Ân nghĩ thầm.

Sau khi Tử Ma bị hạ, Dương Ân bay về phía Khỉ Gầy nói: "Huynh cùng mọi người vào thành tìm chỗ nghỉ ngơi trước đi, chuyện ở đây không cần tới mọi người nữa".

“Vâng, đại ca”, Khỉ Gầy cũng không hỏi nhiều, sau khi đáp lại liền dẫn hơn một ngàn binh sĩ vào thành.

Dương Ân bay về phía Mộng Băng Tuyết, ném Tử Ma cho Mộng Băng Tuyết để cô ta đóng băng y lại, đồng thời hắn cũng muốn Tiểu Hắc nhìn qua Tử Ma này một chút, xem liệu hắn có thể giữ lại người này hay không.

Cùng lúc đó, Dương Ân tóm lấy hai kẻ áo đen, tháo mặt nạ của bọn chúng, phát hiện đối phương hoàn toàn là người không quen biết, hắn mới nói: "Phải phế các ngươi trước, sau đó mới nói chuyện với các ngươi được".

Bang bang!

Dương Ân không hề mảy may thương tiếc, đánh nát đan điền của cả hai kẻ áo đen ngay lập tức.

Ahhh! . truyện tiên hiệp hay

Hai tiếng thét vang lên, hai vương giả bị đánh thức bởi cơn đau và cảm giác ớn lạnh khủng khiếp tràn ra, không thể ngăn cản việc bị phế hết sức mạnh, đồng thời còn có cảm giác như sắp bị chết cóng tới nơi.

Dương Ân thúc giục Thái Thượng Cửu Huyền quyết hấp thu khí lạnh từ trên người hai kẻ đó, hắn có huyền tinh khí Sương Tuyền, nên ngay cả khí tức băng giá cực độ của Mộng Băng Tuyết cũng không thể làm tổn thương đến hắn.

“Nói, ai phái các ngươi tới đây, là Phúc An Vương hay là Tống tướng?”, Dương Ân nhìn hai kẻ kia hỏi.

“Ngươi… ngươi thật độc ác, ngươi thực sự… phế bọn ta”, một kẻ nói với giọng oán hận tột độ.

Vừa dứt lời, Dương Ân liền giẫm lên bắp chân của kẻ đó, một tiếng "răng rắc" vang lên, ngay sau đó là một tiếng thét thấu trời.

“Ai phái ngươi tới đây?”, Dương Ân hỏi lại.

“Ngươi… đừng hòng biết”, kẻ vừa bị giẫm gãy xương cũng rất cứng rắn, mạnh miệng trả lời.

"Rất tốt, vậy ta sẽ để cho cháu rùa của ta tới đây xử lý ngươi, tránh làm cho ta bẩn tay", Dương Ân cười lạnh một tiếng, liền gọi con rùa vân bạc gần đó tới nói: "Cháu rùa, chăm sóc kẻ này tốt một chút cho ta, không được để y chết quá nhanh, phải để cho y cảm nhận được cảm giác thoải mái trước khi chết".

“Vâng, thiếu gia”, con rùa vân bạc hung tợn nói.

Nãy giờ nó cũng không có đất dụng võ, lúc này chính là dịp để cho nó thể hiện.

Rùa vân bạc cắn kẻ đó một cái, ngay lập tức liền có tiếng thét thảm thiết vang lên, khiến cho kẻ còn lại bên cạnh Dương Ân rét run cầm cập.

“Nói đi, không thì đến lượt ngươi”, Dương Ân vừa nói vừa lạnh lùng nhìn kẻ đó.

“Ta… ta nói thì ngươi có để cho ta đi không?”, kẻ đó hỏi.

“Ngươi không đủ tư cách để ra điều kiện với ta”, Dương Ân đáp lại.

"Ha ha, là Tống tướng đã phái người tới giết ngươi, rất nhanh sẽ còn có người cường đại hơn tới giết ngươi, chúng ta sẽ gặp lại nhau dưới địa ngục", kẻ đó cười to một tiếng, liền cắn nát viên độc dược ở trong miệng tự sát tại chỗ, có lẽ kẻ đó cũng đã phát điên rồi.

Dương Ân cau mày, lẩm bẩm nói: "Tống tướng?"

Hắn không có kết luận, bất kể là Phúc An Vương hay Tống tướng đều có khả năng muốn giết hắn, nhưng trước mắt, hắn cảm thấy lời của kẻ này cũng không đáng tin.

Dương Ân lục xem qua những đồ vật có trên người đối phương một chút, nhưng cũng không có phát hiện gì lớn, vàng bạc đối với hắn chẳng có ích lợi, mà đối phương ngay cả huyền linh thạch cũng không mang trên người, muốn trấn lột cũng không được.

Bên kia, con rùa vân bạc cũng đã hành hạ kẻ kia đến chết, không chút nương tay.

Dương Ân để cho Mộng Băng Tuyết mang theo Tử Ma quay trở về địa bàn của Mộ Dung gia.

Hắn phải trở về trông chừng đệ đệ, hắn không muốn đệ đệ của hắn lại gặp phải chuyện gì nữa.

Mộ Dung gia đã trở thành một lăng mộ, Dương Nghĩa vẫn đang quỳ trước một mộ phần thì thầm điều gì đó.

Dương Ân không biết phải an ủi đệ đệ như thế nào, chỉ có thể thở dài, liền cùng Tiểu Hắc trao đổi chút chuyện về Tử Ma.

"Tiểu Hắc, kẻ đó dường như đã tẩu hỏa nhập ma, còn có thể cứu được không?"

"Ngươi cứu y làm gì, còn muốn cùng y đánh một trận sao?"

"Ta muốn y trở thành hộ pháp của đệ đệ ta".

"Ý tưởng không tệ, tuy y đã tẩu hỏa nhập ma, đồng thời cũng bị kẻ khác yểm chú khống chế linh hồn, nhưng muốn cứu y cũng không quá khó khăn. Chỉ có điều, ngươi có thể chắc chắn sau khi y tỉnh lại thì y sẽ nghe theo lời của ngươi sao?"

“Chuyện này không cần lo lắng, chúng ta cho y một chút tài nguyên tốt, cũng không sợ y không theo. Hơn nữa, chúng ta cũng xem như là ân nhân cứu mạng của y rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play