Dược Khố, đây là nơi quan trọng nhất của hoàng triều Đại Hạ, nằm ở phía đông nam của hoàng cung, tổng cộng có mười mấy tòa lầu các đều thuộc Dược Khố.

Ở chỗ này, mỗi ngày đều có mấy ngàn người phân biệt dược liệu, không ngừng sắp xếp đâu ra đó, thảo dược thông thường để riêng trong một tòa lầu các, thảo dược có giá trị cũng để ở một tòa lầu các riêng, lão dược thường dùng bày ở một nơi, linh dược hiếm gặp lại được bày ở nơi khác, rất thuận lợi cho việc quản lý và tìm kiếm.

Mà mười mấy tòa lầu các này cũng không phải đều dùng để bày thảo dược, có một ít trong số đó là để cho người ở, một tòa trong số đó là nơi ở của dược tế ti.

Dược Khố là trọng địa của hoàng triều Đại Hạ, nơi này hội tụ toàn bộ thảo dược của hoàng triều, số lượng dự trữ cũng vô cùng lớn, nhưng phần lớn đều là thảo dược thông thường, lão dược chiếm đa số, linh dược vô cùng ít, vương dược lại càng ít hơn.

Sau khi Dương Ân dạo quanh Dược Khố thì cảm thấy rất thất vọng.

Vốn dĩ hắn đang muốn tìm thiên dược, hoặc ít nhất cũng phải tìm được vương dược, nhưng nhìn quanh hắn chỉ thấy toàn những loại thảo dược bình thường, khó có thể tin rằng đây lại là Dược Khố của hoàng triều Đại Hạ.

“Kho linh dược nằm ở đâu?”, Dương Ân hỏi dược đồng bên cạnh.

Dược đồng không phải là một đứa trẻ, mà là người phụ trách quản lý Dược Khố, y khom lưng khụy gối đi theo bên cạnh Dương Ân, đây là lệnh của dược tế ti đại nhân, y không dám thờ ơ.

Dược đồng nghe Dương Ân hỏi thì nhanh chóng chỉ vào một nơi khác và nói: "Đại nhân, mời qua bên này".

Thế là Dương Ân đi theo y bước nhanh về phía kho thảo dược đối diện.

Mỗi một kho đều được che chắn rất kín, không có bất kỳ luồng khí ẩm ướt hay hơi lạnh nào đi vào được, sau khi bước vào đều sẽ nghe mùi thảo dược nồng nặc xộc vào mũi.

Diện tích của kho này cũng không nhỏ, đáng tiếc những loại thảo dược bày ở đây vẫn khiến cho Dương Ân thất vọng.

Giữa một không gian lớn như thế này vậy mà chỉ bày có mấy ngàn bụi linh dược có giá trị cao, rất khó có thể tưởng tượng được đây là một kho dược liệu nằm bên trong Dược Khố của hoàng triều.

"Linh dược ở nơi này đều bị chó... à không, bị chuột ăn mất rồi sao? Sao lại ít như thế này được?", Dương Ân lớn tiếng mắng.

Dược đồng lo lắng trả lời: "Hồi... hồi đại nhân, chỉ có bao nhiêu đây thôi".

"Bảo tổng quản của các ngươi tới đây, ta muốn hỏi một chút, hoàng triều Đại Hạ hàng năm được tiến cống linh dược nhiều như thế, cho dù chỉ là phần tiến cống của một thành cũng đã nhiều hơn số này rồi, tất cả đều đã không cánh mà bay hết rồi hay sao?", Dương Ân nói.

Hắn không phải quan khâm sai, chẳng qua là đơn thuần muốn biết rõ, rốt cuộc là ai lớn gan như vậy, ngay cả thảo dược trong Dược Khố mà cũng dám nuốt, lá gan này thật đúng là không nhỏ.

Cho dù đối phương là dược tế ti thì hắn cũng phải hỏi cho rõ.

Một chút thảo dược như vậy làm sao đủ dùng, hắn còn phải luyện chế "Nghịch Chuyển Thiên Khí đan", còn phải luyện chế "Thiên Hồn đan", hắn mất bao nhiêu công sức mới có thể tới được chỗ này chỉ để nhìn thấy một đám thảo dược ít ỏi, thật sự là quá đau lòng.

Hắn cho rằng lão dược cùng linh dược ở nơi này nhất định đã bị tham ô, thật sự là đáng hận.

Trong lúc hắn đòi đan đồng cho hắn gặp tổng quản, thì trong kho thảo dược lại có thanh âm vang lên: "Kẻ nào dám ở chỗ này kêu la om sòm, thật là càn rỡ".

Trong mỗi kho đều có người ở, chính là những người chuyên chăm sóc thảo dược, nhưng kẻ vừa lên tiếng không nằm trong số đó, chỉ là một kẻ ngoại lai bước vào kho này sớm hơn Dương Ân mà thôi.

Hắn nhìn sang, chỉ thấy ở trong góc kho có một nam một nữ rất trẻ tuổi, y phục trên người không phải y phục của Dược Khố, cũng không phải y phục của quan viên, mà là một loại y phục đặc biệt của một tổ chức nào đó khác.

Tướng mạo của đôi nam nữ này rất bình thường, nhưng nét mặt lại hết sức cao ngạo, tựa như kho linh dược này chính là do nhà mình mở ra vậy.

“Họ là ai?”, Dương Ân nhìn bọn họ rồi hỏi dược đồng.

Dược đồng run rẩy, đang định trả lời thì đối phương đã bước tới, gã đàn ông vừa lên tiếng lại nói: "Cút ra ngoài, lập tức cút ra ngoài cho ta, đừng ở chỗ này cản trở ta cùng sư muội phân biệt thảo dược".

"Bọn họ là ai?", Dương Ân không để ý đến đối phương, một lần nữa hướng về phía dược đồng hỏi.

Dược đồng căng thẳng đáp lại: "Họ... họ là các đại nhân của Dược Vương các".

"Đã biết bọn ta là người của Dược Vương các rồi thì hãy mau cút đi!", gã đàn ông trẻ tuổi lại quát.

Dương Ân cau mày nói: "Dược Vương các và Dược Khố hình như không liên quan với nhau, không phải sao?"

Dược đồng không dám đáp lại, chỉ kéo nhẹ góc quần áo của Dương Ân nói: "Dương đại nhân, chúng ta rời khỏi đây trước đi".

Dương Ân cười nhạt nói: "Không ai đủ cứng để khiến cho ta phải rời đi đâu".

Cho dù dược tế ti có ở đây cũng không dám nói chuyện với hắn như vậy, đám người của Dược Vương các này quả là có khẩu khí lớn.

Dương Ân có biết về Dược Vương các, đây chính là thế lực của giới siêu phàm đang khống chế triều đình, bọn họ nắm giữ mạch sống đan dược của toàn bộ hoàng triều, địa vị phi phàm, các thế lực hay đại tộc bình thường đều không muốn đắc tội với bọn họ, đủ để chứng minh bọn họ cường hãn đến mức nào.

Chỉ có điều, Dương Ân không ngờ người của Dược Vương các lại xuất hiện ở Dược Khố hoàng cung, cũng không nghĩ ra tại sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi này, nhưng từ khẩu khí lúc nãy hắn cũng đoán ra được bọn họ hẳn là khách quen ở đây.

Gã đàn ông bước tới, chỉ vào mũi Dương Ân nói: "Ta không quan tâm ngươi là ai, mau cút khỏi đây ngay lập tức, trước giờ không có ai dám chống lại lệnh của Dược Vương các!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play