Hai chữ “thúc thúc” chỉ là một cách gọi, nhưng rơi vào tai của Liệt Tử Anh thì lại thành vô cùng ác ý.
Liệt Tử Anh nhìn chằm chằm Dương Ân rồi cười lạnh, nói: “Chết đến đít rồi còn dám kêu kêu ca với cai ngục ta, thật không biết sống chết!”
Sau đó, gã ta hét lên với những kẻ đi theo phía sau: “Bắt hắn lại cho ta!”
“Ai muốn bắt thiếu gia nhà ta thì bước qua xác ta trước”, Tiểu Man lại một lần nữa thẳng lưng bước ra, chắn trước mặt Dương Ân mà nói.
“Tiểu Man tránh ra, thiếu gia ta chưa cần đến ngươi chắn gió che mưa cho ta!”, Dương Ân kéo Tiểu Man sang một bên rồi nói.
“Chậc chậc, một ngục nô còn đem người hầu đi theo. Nếu chủ nô các ngươi có tình nghĩa như thế thì ta cũng tác thành cho các ngươi. Trói hết chúng lại!”, vẻ mặt Liệt Tử Anh vô cùng hung ác nói.
Đến giờ, gã ta có thống lĩnh Ưng Kị chống lưng, cũng không sợ Vạn Lam Hinh lại ngáng chân mình nữa. Lần này nhất định phải dội hết nước bẩn lên người Dương Ân khiến hắn chết không có chỗ chôn.
“Thúc thúc, muốn trói thì trói ta được rồi, hà tất phải liên luỵ đến người khác!”, Dương Ân chặn lại trước mặt Tiểu Man nói.
“Phàm là những kẻ bênh vực cho ngươi thì đều có tội!”, Liệt Tử Anh vênh váo hống hách nói.
“Ta và Lam Hinh tỷ từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã. Cho dù ta vào ngục, tỷ ấy vẫn nể tình ngày cũ mà đối tốt với ta. Thúc thúc làm như thế này, chỉ sợ đến lúc Lam Hinh tỷ biết thì tỷ ấy sẽ không bỏ qua cho thúc đâu!”, Dương Ân cau mày nói.
“Hê hê, nếu lần này Lam Hinh ra tay thì mới tốt đấy!”, Liệt Tử Anh nham hiểm nói.
Sau đó, gã ta vẫy vẫy tay bảo thủ hạ trói Dương Ân và Tiểu Man lại.
Dương Ân tỏ vẻ xin lỗi nói với Tiểu Man: “Là ta đã liên luỵ đến ngươi rồi”.
Khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Man nở nụ cười: “Không, có thể đi theo thiếu gia, Tiểu Man không sợ chết!”
Vào giờ khắc này, Dương Ân nhìn khuôn mặt vẫn đen nhẻm như cũ của Tiểu Man thì trong lòng chợt cảm thấy ấm áp.
Đây gọi là tìm thấy chân tình trong nghịch cảnh mà!
Đúng lúc Liệt Tử Anh muốn bắt Dương Ân và Tiểu Man, gã ta nhìn thạch thất kia, vung tay nói: “Phá thạch thất đó đi!”
“Đừng!”, Dương Ân lập tức lo lắng kêu lên.
“Phá!”, Liệt Tử Anh cực kỳ cứng rắn nói.
“Ngươi sẽ hối hận đấy!”, Dương Ân nghiêm túc nhấn mạnh, trong mắt hiện lên một tia châm trọc kỳ lạ.
Liệt Tử Anh chế giễu nói: “Dương Tử tước, người không có ý thức của một tù nhân gì cả, muốn khiến ta hối hận à, ngươi không có tư cách đó!”
Những tên lính gác ngục đến trước thạch thất, bắt đầu dùng sức đẩy.
Truyện SắcVốn dĩ, thạch thất thỉ là từng hòn đá chất lên nhau mà thành, có thể che mưa chắn gió là tốt lắm rồi. Làm sao có thể chống đỡ lực đẩy lớn như vậy của đám lính gác ngục.
Nhưng, khi những lính gác ngục này đang chuẩn bị ra sức đẩy thì trong thạch thất vang lên một tiếng quát tháo: “Muốn chết à!”
Giọng nói này như sấm dậy san bằng mặt đất, nổ bên tai những tên lính gác ngục khiến cho chúng bỗng chốc chảy máu màng nhĩ, đầu óc trống rỗng và choáng váng.
Con sư tử chiến lông vàng mà Liệt Tử Anh đang cưỡi bị doạ sợ run lẩy bẩy ngã rạp khiến gã ta cũng ngã từ trên lưng nó xuống đất.
Ngay sau đó, những ngục nô bị một lực hút cực lớn hút vào trong thạch thất, không bao lâu thì có mùi máu tanh nồng nặc bốc lên, những cánh tay, cẳng chân bị đứt lìa không ngừng bay ra. Tình cảnh kinh hoàng đó thật sự khiến người ta sợ đến nỗi nôn ra máu.
“Vương… Vương giả!”, Liệt Tử Anh bị doạ mất mật, sợ hãi kêu lên thất thanh.
Vương giả tức giận, xác chết trải dài ngàn dặm.
Liệt Tử Anh đã đạt tới cảnh giới Nhân Tướng, nếu gã ta còn không cảm nhận được thực lực của người trong thạch thất thì thật phí công tu luyện.
Nhưng sao gã ta có thể ngờ, ở thạch thất của nhà ngục này lại có Vương giả, ngay cả trưởng ngục cũng chưa tới mức độ này.
“Thúc thúc, còn muốn phá thạch thất nữa không?”, Dương Ân ngây thơ hỏi.
Trong thạch thất không chỉ có Khỉ Gầy mà còn có Vương Cửu Trọng. Vương Cửu Trọng không tính toán tội mạo phạm của Dương Ân, không có nghĩa là với người khác cũng thế.
Vương Cửu Trọng không phải là một người lương thiện.
Liệt Tử Anh không phải đồ ngốc. Gã ta nghĩ tới ông lão da bọc xương mà Dương Ân cõng, đó có lẽ là Vương giả được cõng từ trong hố máu ra.
Gã ta kéo sư tử chiến nhanh chóng lùi lại phía sau. Chỉ tiếc bốn chân của sư tử chiến mềm như bún, gần như không thể nhấc lên. Gã ta không quan tâm đến sư tử chiến nữa, vội vàng bò đến chỗ cách xa nơi này.
Dương Ân nhìn Liệt Tử Anh bỏ chạy, nặng nề thở dài: “Lại sinh lắm rắc rối vậy. Tử tước ta thật không muốn bị ép vượt ngục đâu mà!”
Một khi hắn vượt ngục thì cả đời này sẽ không xoá bỏ được thân phận ngục nô. Đây tuyệt đối không phải là điều hắn mong muốn.
Tiểu Man đứng bên cạnh không ngừng nôn mửa, dáng vẻ thật sự bị doạ mất mật.
Dương Ân vỗ nhẹ vào lưng cô ta nói: “Ngươi tránh ra một lát”.
“Thiếu… thiếu gia, nô tì… nô tì không sợ!”, Tiểu Man muốn thể hiện bản thân mạnh mẽ hơn một chút nên nói.
Dương Ân đi tới vuốt ve đầu nhỏ của Tiểu Hắc, nghiêm túc nói: “Mối thù của một kiếm ngày hôm nay, sau này tao sẽ thay mày báo thù!”
Tiểu Hắc nhìn Dương Ân như hiểu được mà khẽ gật đầu y hệt một con người, sau đó lè lưỡi liếm vào lòng bàn tay của Dương Ân. Dương Ân cười vui vẻ, đem tất cả những chuyện không vui vừa rồi ném ra sau đầu.
Bây giờ, trong tình huống này chỉ có thể là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Chỉ cần không chết thì hắn sẽ có được cơ hội thoát khỏi thân phận ngục nô này.