Cóc Độc chính là người đứng đầu của bảng Độc Thủ, còn là một trong mười bậc vương giả của Đại Hạ.

Y xuất hiện vô cùng dũng mãnh là thế, đáng sợ là thế, Chu Thanh, Đầu Báo và Sâu Rượu đều cảm thấy dù Dương Ân có mạnh đến đâu thì cũng không thể là đối thủ của Cóc Độc được, đạo độc của y, không ai có thể địch lại nổi.

Vậy mà, một nhân vật như vậy đã bị Dương Ân chém đứt đầu ngay tại chỗ khi còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.

Biến chuyển này chẳng khác nào sét giữa trời quang, khiến cho người ta không thể lường trước được, không kịp xoay sở phòng bị.

“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?”. Chu Thanh nhìn Cóc Độc đã ngỏm củ tỏi mà trở nên vô cùng hoảng hốt.

Đầu Báo nhìn cảnh này thì liền trợn mắt há hốc mồm, tâm trí chịu không nổi sự đả kích lớn, từ miệng lại trào ra một lượng máu lớn một lần nữa, y kinh ngạc hét lên: “Tên nhóc này thì e là cao thủ cảnh giới cấp Thiên mới có thể địch lại nổi!”

Y vừa dứt tiếng gầm, đầu liền nổ tung, ngã nhào xuống đất, hoàn toàn đứt nhị.

Sâu Rượu cũng bị sốc mà ngất đi.

Bọn họ thực sự không biết mình đã đụng phải đối thủ như thế nào, đúng là đến nộp mạng một cách oan uổng mà.

Chu Thanh không chút nghĩ ngợi là lập tức xoay người chuồn đi, nào dám nán lại nơi này thêm một giây phút nào.

“Chạy được sao?”, Dương Ân liếc về phía Chu Thanh, đôi cánh huyền khí lấp la lấp lánh, trong chớp mắt hắn đã xuất hiện phía trên đỉnh đầu của Chu Thanh, ra sức đạp Chu Thanh một cước khiến ả ngã từ giữa không trung rơi xuống đất.

Chu Thanh rơi trong ngỡ ngàng, ả còn chưa kịp bò dậy là đã bị Dương Ân giẫm lên người, khiến ả lại một lần nữa nôn ra máu, coi như đã mất đi nửa mạng sống.

“Tha… tha mạng!”, Chu Thanh sợ hãi kêu lên.

“Chỉ cần ngươi đồng ý chỉ ra ai là người đã sai các ngươi tới giết ta, ta có thể tha chết cho ngươi!”, Dương Ân khẽ nói.

Mặc dù hắn đã đoán ra ai là kẻ muốn lấy mạng mình, nhưng hắn càng mong có một nhân chứng, như vậy hắn càng có thêm lý do để trở về Vương thành.

“Ta không biết, chúng ta đều là...”, Chu Thanh đáp, ả còn chưa nói hết lời, Dương Ân cũng không có thời gian nghe ả nói nhảm, liễn giẫm nát cơ thể của ả thành bùn ngay tại chỗ.

Thủ đoạn sát phạt bậc này, vô cùng gọn gàng linh hoạt, vốn không có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả.

“Không biết thì giữ ngươi lại còn tác dụng gì chứ?”, Dương Ân lạnh lùng nói.

Lúc này, trong lòng hắn đã nổi lên sát tâm, có lẽ vài kẻ ở Vương thành sắp phải trả nợ máu bằng máu rồi.

Lúc này, cuộc chiến của vương giả ở một hướng khác cũng sắp tới hồi kết.

Ở bên này của Dương Ân ở có Khỉ Gầy, rùa vân bạc, hai người có thể chiến đấu với vượt cấp, muốn lấy ít thắng nhiều vốn dĩ không thành vấn đề.

Khỉ Gầy chiến đấu điên cuồng, hắn ta đã biến thành Chiến Hầu, đoạn côn trong tay hắn ta uy lực vô cùng, côn pháp càng thêm cường hãn, không chỉ nổi lên ngọn lửa thực sự mà còn chứa đựng côn ý đáng sợ, hắn ta đã đánh cho hai vị cường giả trung cấp và một vị cường giả sơ cấp thành máu loãng.

Tốc độ thăng cấp liên tiếp của rùa vân bạc quá nhanh, nó cần một trận đại chiến để củng cố cảnh giới. Mà hiện giờ, đám cường giả trước mặt nó chính là đối tượng để tu luyện tốt nhất, dưới sự hành hạ tàn ác khát máu của nó, bốn vị vương giả đã bị giết chết, thậm chí nó còn đã ăn mất hai người, dọa cho đám vương giả kia sợ xanh mật.

Cuộc chiến đấu của những người khác vẫn chưa đến hồi kết, đám vương giả xông tới kia đều không dám chiến đấu nữa, lần lượt chia nhau tháo chạy.

Cuối cùng, trong 13 đạo tặc vương này, chỉ có hai người trong đó là chạy trốn được vào rừng sâu, những tên còn lại đều ngã xuống ở Mặc Thạch Lĩnh này.

Trong trận này, có rất nhiều tai mắt trong bóng tối đang theo dõi, sau khi đám tai mắt kia nhìn thấy tình huống chiến trận thì đều hoàn toàn bị dọa cho sợ hãi.

Bọn chúng hoàn toàn không dám nán lại lâu thêm nữa, nhao nhao trở về bẩm báo với chủ nhân của mình.

Lần này Dương Ân quay về Vương thành, tuyệt đối không đơn giản.

Khi những tên vương giả này bị giết, Dương Ân ngay lập tức ra lệnh cho người chặt đầu đám vương giả này, đồng thời thu thập tất cả những gì có giá trị trên người bọn chúng. Hắn phải lấy hết tài sản của đám người đã chết này, bằng không hắn không thể nào nuôi nhiều người như vậy được.

Dương Ân và nhóm của hắn lại chuẩn bị xuất phát lên đường.

Bọn họ dốc toàn lực phóng về phía Vương thành, khói bụi cuồn cuộn, từng tiếng tiếng vó ngựa kinh thiên động địa, thanh thế kia kinh sợ biết bao nhiêu.

“Đại nhân, Dương Ân của nhà họ Dương đã trở lại rồi, hắn đã giết chết năm bậc vương giả đứng đầu bảng Độc Thủ, thực lực quá đáng sợ!”

“Không hay rồi, Dương Ân dẫn binh quay về tạo phản, đã giết chết mười mấy bậc vương giả, ngay cả mười ba đạo tặc vương cũng đều không phải là đối thủ, không ai có thể ngăn cản bước tiến của bọn hắn”.

“Dương Ân, kẻ đã bị đày đến sơn ngục kia sao! Sau một năm thôi mà đã từ biên ải trở về rồi, tên này thật sự đáng sợ mà, không thể trở mặt với hắn được, bằng không sẽ phải chịu tổn thất lớn!”

“Hắn đã được ban hôn, thiết nghĩ tên này sẽ không làm ra chuyện gì ngu xuẩn đâu, hắn tài năng cỡ nào nào mà lại dám tạo phản chứ, Hoàng thượng đối xử với hắn cũng không tệ mà”.

...

Tin tức liên quan đến sự trở lại của Dương Ân đã truyền khắp các đại phủ trong Vương thành. Có người hoảng sợ, có kẻ bị sốc, cũng có đố kị hoặc ngưỡng mộ, Dương Ân còn vẫn chưa về tới Vương thành, danh tiếng của hắn đã truyền khắp các ngõ ngách rồi.

Thiếu niên tuấn kiệt của các phủ lớn đều muốn xem xem Dương Ân đã thay đổi uy mãnh như thế nào, mà lại có thể tạo ra thanh thế như vậy.

Các tiểu thư khuê các của mọi nhà thì lại muốn xem thử, vị thiếu niên tuấn đã lập công to nơi biên ải hiểm nguy khi mới đôi chín anh tuấn đến mức độ nào.

Trong nhất thời, các con phố lớn của Vương thành chật kín người, tất cả đều muốn tận mắt nhìn xem liệu Dương Ân có ba đầu sáu tay thật hay không, có tài giỏi như lời đồn hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play