“Chắc chắn là vu khống, đoàn trưởng Dương Ân có công lớn với Đại Hạ, mọi người đều thấy cảnh ngài ấy giết Man Vương, sao có thể là phản tướng được!”
“Vu oan giá họa, xem ra đoàn trưởng Dương Ân có công quá lớn nên có người căm thù hắn!”
“Không được, chúng ta nhất định phải đòi lại công bằng cho đoàn trưởng Dương Ân, tuyệt đối không thể để người khác buộc tội ngài ấy được”.
…
“Một đám ngu dốt!”, Cận Niệm khinh thường mắng.
“Mẹ nó, ngươi mới ngu dốt đó!”, Khỉ Gầy đã tức đến ngứa ngáy cả người, cuối cùng không nhịn được bèn ra tay với Cận Niệm.
Hắn ta cầm đoạn côn lên định đánh vào đầu Cận Niệm, khí thế kim hỏa cuộn trào chứa đựng sức mạnh cực lớn, dồn nén tới mức không khí xung quanh cuộn trào. Các binh sĩ sợ hãi nhanh chóng lùi về sau.
Cận Niệm cảm nhận được sự đe dọa, gã lập tức rút dao ra vung về phía đoạn côn của Khỉ Gậy.
Bản lĩnh của Cận Niệm không thấp, đã đạt đến hậu kỳ cảnh giới vương giả sơ cấp, không lâu sau sẽ đột phá vương giả trung cấp, căn cơ thâm sâu mới được ủy thác trọng trách.
Đòn tấn công này của gã mang theo uy thế cắt đứt hết mọi nguồn sống.
Hai đòn tấn công chạm vào nhau, huyền khí bắn ra tứ phía, xung quanh đều trở nên hỗn loạn.
Hai người đều phóng ra khí thế vương giả, liên tiếp ra đòn, cả hai muốn giành lấy cơ hội tấn công trước để đánh hạ đối phương.
Khỉ Gầy khí thế bừng bừng vung hết gậy này đến gậy khác, vô cùng mạnh mẽ.
Cận Niệm ra tay khá tinh vi, là đao pháp tông sư thật sự. Từng đao liên tục không dứt, hoàn toàn chặn đứng những đòn tấn công của Khỉ Gầy, không cho hắn ta một chút cơ hội nào để đánh trúng mình, còn muốn nhân cơ hội để đánh vào sơ hở của hắn ta.
Những người xung quanh đứng xem cũng được mở mang tầm mắt, liên tục gào thét.
“Nếu ngươi chỉ có được chút thực lực này thì đi chết đi!”, Khỉ Gầy càng đánh càng hăng, cơ thể càng lúc càng nhanh, ra đòn cũng rất nhanh, không hề giống một vương giả sơ cấp bình thường.
Cận Niệm ra đòn ngày càng hung ác hơn, điểm yếu của gã gần như bại lộ hoàn toàn trước mặt Khỉ Gầy, ép gã liên tục lùi về sau.
“Chết tiệt, ta vừa mới đến, sao có thể thua được!”, Cận Niệm thầm gào lên trong lòng, sau đó tận dụng sức chiến đấu chân chính của mình.
Nhất Niệm Chém Hồng Trần!
Ánh mắt Cận Niệm lóe lên tia tàn nhẫn như bắt đầu tiến vào trạng thái nào đó, để chặt đứt cõi trần hỗn loạn này. Lưỡi đao chứa đựng ý chí của đao, lưỡi đao đánh đến làm đá vỡ vụn, mặt đất nứt toạc.
Con ngươi Khỉ Gầy bỗng co rụt, cả người lùi về sau, đoạn côn liên tục ra đòn, cản lại lưỡi đao của đối phương.
Ầm ầm ầm!
Đao này chứa đao ý không tầm thường chút nào.
Dù Cận Niệm chỉ lĩnh ngộ được một chút nhưng cũng thể hiện một mặt của gã.
Khỉ Gầy khó khăn lắm mới chặn lại được, bộ đồ trên người bị rách nát, máu rỉ ra ngoài. Để chặn được đòn tấn công này, hắn ta đã tốn gần hết sức lực.
Nhị Niệm Chém Tình Căn!
Cận Niệm nắm chặt chiến đao, chém ra một đao tàn nhẫn như muốn chặt đứt hết mọi tình cảm trên đời như thể chỉ tin vào thanh đao trong tay thì thanh đao có thể tiêu diệt được hàng triệu quân địch.
Một đao này đã dùng hết nửa sức lực của gã rồi, nếu vẫn không thể giết chết được Khỉ Gầy thì gã cũng kiệt sức.
Gã có được hai thanh đao này cũng là ngoài ý muốn, gã tu luyện nhiều năm nhưng chỉ đạt đến giai đoạn nhập vi. Dù là như thế nhưng gã cũng lĩnh ngộ được đao ý, đủ cho thấy hai thanh đao này không hề tầm thường.
Lưỡi đao hỗn loạn lướt trên mặt đất tạo ra các vết đao dài, nhiều đất đá văng tung tóe buộc mọi người lại lùi về sau. .
ngôn tình hàiLúc này đã có không ít vương giả trong quân đoàn đã chạy đến, khi nhìn thấy một đao này của Cận Niệm thì ai cũng lộ ra vẻ kinh ngạc như thể không ngờ được Cận Niệm lại có sức mạnh như thế.
“Không chỉ có ngươi hiểu được đao ý mà ta cũng ngộ ra được côn ý, chịu đựng một côn này của ta đi!”. Hai mắt Khỉ Gầy tóe ra tia lửa, sau khi gào lên một tiếng, đoạn côn bùng lên khí thế hừng hực chứa đựng côn ý bên trong đánh về phía cây đao của Cận Niệm.
Chiến Thiên Đấu Địa Côn!
Một côn này chỉ mạnh chứ không yếu hơn một đao đó của Cận Niệm, nó khiến mặt đất xung quanh đó đều sụp xuống tạo ra một cái hố sâu.
Sau khi côn và đao đó va chạm vào nhau tạo ra ánh sáng chói mắt như pháo hoa khiến mọi người xung quanh không thể nhìn rõ tình hình trận chiến.
Mọi thứ biến mất, Cận Niệm đã buông đao, bụm vết thương lùi về sau, sắc mặt trắng bệch, loạng choạng sắp ngã xuống, gã đã thất bại hoàn toàn.
Ngược lại Khỉ Gầy lại tràn đầy tinh thần chiến đấu, vẫn còn rất nhiều sức, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì quá lớn.
“Chịu thêm một côn nữa đi!”, Khỉ Gầy lại hét lên muốn đánh một côn nữa lên đầu Cận Niệm như muốn giết chết gã luôn vậy.
“Đồ nhi dừng tay!”, sư phụ Tả Nhất Đao chạy đến bảo Tôn Đấu dừng lại, sợ hắn ta lỡ tay giết chết Cận Niệm thì gây ra phiền phức lớn.
Khỉ Gầy vẫn rất nghe lời Tả Nhất Đao, hắn ta dừng lại, đôi chân giẫm lên mặt đất tạo thành hai cái hố sâu: “Đại ca ta không phải là phản tướng!”