Dương Ân chưa kịp an ủi Vạn Lam Hinh, nghe thấy Liệt Tử Anh hô lên như vậy thì vẻ mặt chết lặng.

Vạn Lam Hinh cũng sững sờ một lát, quay lại trừng mắt nhìn Liệt Tử Anh trách móc: “Liệt Tử Anh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Câu này ta phải hỏi nàng mới đúng”, Liệt Tử Anh nhìn thẳng vào mắt Vạn Lam Hinh cười lạnh, ngừng một lát rồi nói tiếp: “Dương Ân là ngục nô của khu 68, vì khinh nhờn, xúc phạm Vương hầu, bị tước bỏ danh hiệu Tử tước, phạt tù 10 năm, ta nói không sai chứ?”

Vạn Lam Hinh nhìn Liệt Tử Anh, có chút đuối lý đáp: “Thế thì sao?”

“Thì sao? Hắn vốn nên ở khu 68, nhưng Lam Hinh nàng lại bao che cho hắn, cởi bỏ xiềng xích cho hắn, đưa hắn tới khu 8. Tội bao che tội phạm không nhẹ đâu!”, Liệt Tử Anh đắc ý nói, sau đó lại hạ lệnh cho lính gác ngục ở xung quanh: “Các ngươi còn đứng sững ra đó làm gì, còn chưa bắt tên tội phạm này lại cho ta”.

18 tên lính gác ngục bỗng chốc bước ra, đi về phía Dương Ân.

Vạn Lam Hinh hét lên: “Ta xem ai dám!”

“Lam Hinh, nàng thật sự muốn sai đến cùng sao?”, Liệt Tử Anh hỏi.

“Chuyện này ta sẽ tự xử lý, không cần ngươi tọc mạch!”, Vạn Lam Hinh dứt khoát trả lời, sau đó đi về phía Dương Ân, nói: “Ân đệ, đi với ta”.

Dương Ân do dự một lát rồi nói: “Cai ngục Vạn, cô vẫn nên đưa ta về khu 68 thì hơn. Tuy rằng cô ra lệnh cho ta cứu trưởng ngục Vạn, nhưng thân ta mang tội, công lao không đáng nhắc đến, tránh làm hoen ố thanh danh của cai ngục Vạn”.

Trong đầu Dương Ân xoay chuyển tình thế rất nhanh. Hắn cảm nhận được Liệt Tử Anh muốn lấy hắn để uy hiếp Vạn Lam Hinh. Đương nhiên, hắn không thể để đối phương được như ý, nhanh chóng thay đổi xưng hô với Vạn Lam Hinh, hơn nữa nói cho những người khác hiểu hắn xuất hiện ở đây chỉ vì Vạn Lam Hinh yêu cầu hắn cứu Vạn Thiên Long mà không phải bao che tội phạm. Chỉ một câu đã làm sáng tỏ mọi chuyện, không để Liệt Tử Anh đắc ý.

Vạn Lam Hinh muốn nói gì đó nhưng Dương Ân lại nháy mắt ra hiệu. Cô ta đành phải nhẹ giọng nói: “Được, ta sẽ bảo người đưa ngươi quay lại khu 68. Chuyện ngươi cứu cha ta, tin rằng người trên kẻ dưới nhà ngục này đều sẽ cảm kích ngươi. Công lao này cũng phải được phân tách rạch ròi”.

“Cảm ơn cai ngục Vạn!”, Dương Ân chắp tay đáp lời, sau đó hắn quay đầu nhìn Liệt Tử Anh cười nói: “Thúc thúc, đã lâu không gặp, nhớ chăm sóc người có công như ta thật tốt nhé, ta đi đây!”

Vạn Lam Hinh gọi hai tên lính gác ngục thân tín, đưa Dương Ân nghênh ngang mà đi.

Còn da bọc xương mà Dương Ân cõng trên lưng thì gần như không có ai chú ý. Chúng chỉ cảm thấy đó có thể là ngục nô bị giam trong hố máu mà thôi.

Ai ngờ được, da bọc xương này chính là đầu sỏ tội ác trong hố máu đó.

“Nhớ viết ngược tên đấy!”, Vạn Lam Hinh cũng không ở lại, vẻ mặt lạnh nhạt nói với Liệt Tử Anh một câu rồi rời đi.

Liệt Tử Anh chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Dương Ân và Vạn Lam Hinh rời đi, vẻ mặt của gã ta trở nên hung ác, vẻ thù hằn trong ánh mắt vô cùng nồng đậm. Gã ta đã liệt tên của Dương Ân vào danh sách những kẻ bắt buộc phải chết.



Khu 68.

Từ khi Dương Ân dựa vào võ công của mình để đánh bại Vương Diễm, giết Rết, thu nạp Phi Linh và Bối Ty, khu 68 càng không có ai dám đối đầu với Khỉ Gầy, Khỉ Gầy đương nhiên trở thành lão đại ở khu 68.

Ngày mà lang yêu xông tới, Khỉ Gầy bị thương nặng, nhưng sau khi uống huyết sâm và thuốc trị thương do Vạn Lam Hinh đưa tới thì chỉ trong vòng hai ngày đã hồi phục. Thể chất cũng không tầm thường, sức mạnh tăng lên, đã áp sát cảnh giới võ binh cao cấp.

Sau đó vài ngày, hắn ta lại chăm chỉ tu luyện tới giai đoạn nhập vi của hai chiêu thức đầu tiên của Bão Vũ Thương quyết, sức mạnh toàn thân phát huy triệt để, từ đó mà đạt tới 10 thạch lực, bước vào cảnh giới võ binh cao cấp.

Tốc độ gia tăng như vậy thì ngay cả Phi Linh và Bối Ty cũng không theo kịp.

Không chỉ như vậy, hai mắt Khỉ Gầy còn không ngừng phát ra ánh sáng màu đỏ, như tia lửa điện, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng. Vốn dĩ, từ đầu, chính hắn ta cũng cảm thấy kinh ngạc, sau đó mới phát hiện ra hắn ta lại có thể nhìn xa được vạn dặm. Tất cả những vật cản mỏng đều không thể ngăn cản tầm nhìn của hắn ta mà sẽ bị nhìn thấu.

Vì thế, hắn ta còn đặc biệt thực nghiệm một hồi, phát hiện ra mình có thể nhìn xuyên qua bức tường đá. Mỗi lần đều tìm được chính xác vị trí của đá Xích Cương thì hắn ta mới hiểu rõ, đôi mắt của mình đã trở nên phi thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play