Chính vào lúc Dương Ân tiếp cận viên tinh huyết huyền bí kia, huyết mạch trong cơ thể hắn đập nhanh lưu chuyển, sản sinh ra cảm giác bài xích mạnh mẽ, khiến đóa hoa Thần đình của hắn đong đưa, sản sinh ra lực tinh thần lớn mạnh, trực tiếp bài xích sức mạnh dẫn dụ vừa rồi ra khỏi huyệt Thần đình của hắn.
Sau khi sức mạnh đó bị bài xích, Dương Ân lập tức tỉnh táo trở lại, hắn lùi về phía sau với vẻ mặt sợ hãi: “Cái quái gì vậy, giống như gặp quỷ vậy, đáng sợ quá!”
“Tiểu Ân Tử mau đánh tan viên tinh huyết đó đi, nhất định không được nuốt vào!”, thấy Dương Ân đã hoàn hồn lại, Tiểu Hắc vui mừng khôn xiết, vội vàng nhắc nhở.
“Chàng trai trẻ, ngươi còn không mau tiếp nhận huyết mạch truyền thừa của thần tôn ta, nếu bỏ lỡ cơ hội thừa kế sức mạnh tối cao này, ngươi có hối hận cũng không kịp!”, bóng dáng vĩ đại nói.
Đóa hoa Thần đình của Dương Ân phát ra sức mạnh thư thái giúp hắn giữ vững bản tâm, bài xích mọi sức mạnh bên ngoài xâm lấn, hắn nhìn bóng dáng vĩ ngạn kia, lớn tiếng nói: “Truyền thừa tốt như vậy thì để dành cho người khác đi, ta không phải là người của tộc Man di, cũng không muốn biến thành người của tộc Man di!”
Bất kể giọng nói trước mặt có cám dỗ như thế nào, Dương Ân vẫn chỉ tin tưởng vào Tiểu Hắc, người tin vào Tiểu Hắc mới có thể có được cuộc sống vĩnh hằng bất tử, đây là niềm tin trong lòng hắn.
Hơn nữa, huyết mạch trong cơ thể hắn vẫn sản sinh ra một loại cảm giác bài xích, khiến hắn cảm thấy có chút chán ghét dòng máu đó.
“Đừng có mà không biết tốt xấu!”, đôi mắt đầy tà khí kia nhắm thẳng về phía tim của Dương Ân, tựa như chỉ cần Dương Ân dám nói thêm một từ nào nữa, hắn sẽ bị giết ngay tại chỗ.
“Tiểu Hắc nói đúng, ta phải dựa vào chính bản thân mình để tạo ra một con đường bất khả chiến bại thuộc về riêng ta, hà cớ gì lại phải dựa vào việc kế thừa từ người khác chứ, biến đi cho ta!”, Dương Ân mạnh mẽ đáp lại, sau đó nắm chặt tay đấm về phía viên tinh huyết kia.
“Ngươi dám!”, bóng dáng vĩ ngạn gầm lên.
Không gian bên này bất ngờ nổ tung dưới giọng nói của hắn, trong không khí không ngừng xuất hiện gợn sóng.
Dương Ân đã trải qua đủ loại tôi luyện khó khăn gian khổ, lực ý chí mạnh mẽ biết chừng nào, không dễ bị uy hiếp, hắn vẫn nắm tay đấm về phía viên tinh huyết kia.
Ầm!
Tinh huyết bị hắn đánh cho nổ tung, bắn tung tóe ra chung quanh, còn bóng dáng khổng lồ kia cũng từ từ tan biến mất, ông ta không cam tâm hét lên: “Được làm người kế thừa của ta mà lại không tôn trọng ý chí của ta, ngươi không được chết tử tế đâu!”
Lúc bóng đen khổng lồ này tiêu tán, toàn bộ đám Man yêu ở bên cạnh ông ta cũng biến mất. Không, phải nói là bọn chúng đã hóa thành những giọt tinh huyết óng ánh như pha lê, lơ lửng giữa không trung, mỗi giọt tinh huyết lại tựa như những viên đá mã não sáng óng ánh, mê hoặc lòng người.
Trong chín giọt tinh huyết thì huyết khí trong tinh huyết của bóng đen khổng lồ kia là đậm đặc nhất, sức mạnh ẩn chứa trong đó cũng là mạnh nhất, tám giọt còn lại cũng không phải là yếu nhưng so ra thì kém hơn rất nhiều.
“Tiểu Ân Tử, mau thu toàn bộ chúng vào, nhanh lên!”, Tiểu Hắc vội vàng thúc giục.
Dương Ân không chút nghĩ ngợi, lập tức lấy ra chín chiếc bình ngọc, thu chín giọt tinh huyết này vào trong từng bình một.
“Lần này coi như tốt rồi!”, Tiểu Hắc vui mừng kêu lên một tiếng, sau đó liền mở miệng định nuốt xuống sức mạnh của không gian này.
Bỗng nhiên, một tia năng lượng vô cùng tinh khiết, cuộn trào mãnh liệt hiện ra, khiến cho sức mạnh kia đang bay về phía miệng và lỗ mũi của Tiểu Hắc bỗng bị chặn đứng, không tiến vào nữa.
Luồng sức mạnh này giống như một làn sương mù lúc ẩn lúc hiện, tiên khí bốc hơi, sức mạnh đang ẩn chứa trong đó vô cùng tinh khiết, không hề pha tạp một tia tạp chất nào.
Dương Ân hoàn hồn trở lại, hắn cũng cảm nhận được một cảm giác đói khát bắt nguồn từ đan điền trung tâm, Thái Thượng Cửu Huyền quyết đã bắt đầu vận hành, bắt đầu phân tranh sức mạnh ở đây.
Khi đám sức mạnh này lao về phía cơ thể Dương Ân, hắn liền có cảm giác giống như đang ngâm mình trong dòng suối nước nóng vào những ngày đông buốt giá, lông tóc khắp người đều cảm thấy thoải mái khoan khoái, lại có cảm giác giống như đang lặn xuống làn nước mát lạnh vào những ngày hè nóng bức, cảm giác sảng khoái đó thật khó diễn tả rõ bằng lời.
“Tiểu Ân Tử, đừng có giành sức mạnh của ta!”, sau khi Tiểu Hắc cảm nhận được là Dương Ân đang chia cắt sức mạnh ở nơi đây với mình, nó kêu lên một tiếng trách móc, sau đó lại lần nữa gia tăng lực cắn nuốt.
Tuy nhiên, lực cắn nuốt của Dương Ân cũng không yếu hơn nó bao nhiêu, có không ít trong số đó đã thâm nhập vào miệng, lỗ mũi, lỗ chân lông của hắn, trôi qua kinh mạch, trực tiếp đâm sâu vào trong đan điền trung tâm, góp phần làm cho không gian của đan điền trung tâm cùng với đám mây mù sức mạnh lúc ẩn lúc hiện kia càng thêm lớn mạnh.
Chỉ có điều, sức mạnh ở đây không có bao nhiêu, bị một người một chó bọn họ tranh nhau cắn nuốt một hồi, năng lượng liền trở nên mỏng hơn, cuối cùng không gian bên này trở nên vặn vẹo méo mó, dần dần quay trở về bậc thang thứ bốn mươi chín, mọi chuyện vừa xảy ra cứ như là hư ảo vậy, không còn tồn tại nữa.
“Tiểu Ân Tử, ta liều mạng với ngươi, khó khăn lắm ta mới có được chút sức mạnh bổ sung, ngươi còn muốn giành với ta!”, Tiểu Hắc bổ nhào về phía mông của Dương Ân mà cắn một phát.
“Ai da, Tiểu Hắc, ngươi mau nhả ra, ngươi như vậy không hợp với thân phận Tiên Hoàng chút nào nha!”. Dương Ân liên tiếp đập vào người Tiểu Hắc, đau đớn kêu lên.
“Hôm nay ngươi có nói gì thì cũng vô ích, ta phải dạy cho ngươi một bài học!”
“Tiểu Hắc, đừng ép ta phải động thủ thật, ngay cả Man Tượng, Man Long mà ta đều đánh bay được, thân hình bé nhỏ này của ngươi không chịu nổi đòn của ta đâu!”
...
Ba Đại Thiên yêu phía dưới thấy một người một chó đột nhiên xuất hiện, tất cả đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT