Mũi tên vừa bắn ra lại như ánh mặt trời chiếu rọi, huyền khí màu xanh mạnh mẽ vô cùng chói mắt, vẽ ra một cầu vồng xinh đẹp nhắm thẳng vào trong đám chim nhạn kia.
Nhiều con hoảng hốt bay loạn xạ, đồng loạt kêu lên.
Cũng ngay lúc này, từng con chim nhạn rơi xuống đất.
Mọi người đều tròn xoe mắt nhìn, họ không thể tin nổi Dương Ân kia lại có thể bắn trúng được nhiều nhạn như thế.
Dương Ân không đợi họ hoàn hồn thì đã thu cung Ngưu Giác lại rồi, sau đó quay đầu nói với Thạch Lợi Cách: “Ngươi thua rồi!”
“Mẹ kiếp, ngươi mới bắn có một mũi tên mà nói ta thua, ngươi có vấn đề về thần kinh à?”, Thạch Lợi Cách tức giận nói.
“Chúng ta so tài bắn cung chứ không phải so tài xem ai bắn được nhiều nhạn hơn đúng không?”, Dương Ân hỏi.
“Đúng thế, lẽ nào ngươi nghĩ mũi tên này của ngươi bắn được nhiều nhạn hơn ta à? Đúng là nực cười!”, Thạch Lợi Cách đáp.
“Có phải là chuyện cười hay không thì ngươi bảo người nhặt nhạn về đây rồi sẽ biết thôi”, Dương Ân lười đấu khẩu với Thạch Lợi Cách.
“Người đâu, mau đi nhặt mấy con nhạn mà hắn bắn trúng về đây!”, Thạch Lợi Cách hét lên.
Hắn ta không tin Dương Ân có thể bắn rơi được nhiều nhạn với chỉ một mũi tên như thế, hơn nữa còn là nhiều hơn hắn ta, vừa rồi chắc chắn là ảo giác.
Người thanh niên tộc Man di lúc nãy lại lao ra, chạy đi nhặt mấy con nhạn Dương Ân bắn rơi cách đó khá xa.
Không lâu sau, thanh niên đó quay lại, ánh mắt nhìn Dương Ân chứa đầy sự kính phục, gã nói: “Đã nhặt về rồi đây!”
“Mau báo số lượng, mũi tên này của hắn đã bắn rơi bao nhiêu con?”, Thạch Lợi Cách lớn tiếng nói.
Thanh niên người Man di do dự đáp: “Tổng cộng là sáu con”.
Gã vừa dứt lời, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Thạch Lợi Cách lộ ra vẻ khó tin rồi lại lớn giọng hỏi: “Ngươi chưa ăn cơm à, nói lớn lên chứ, ta không nghe rõ bao nhiêu con”.
Người thanh niên tộc Man di bị Thạch Lợi Cách dọa sợ, vội vã lớn tiếng đáp: “Tổng cộng có sáu con”.
Câu nói này khiến Thạch Lợi Cách ngây ngẩn.
Những người khác đều như bùng nổ.
“Là thật sao? Lúc nãy ta còn tưởng mình hoa mắt ấy chứ”.
“Hẳn là thật rồi, A Lục đã nhặt sáu con nhạn đó về đây này”.
“Tên đó có còn là người không vậy? Sao có thể bắn trúng sáu con chỉ với một mũi tên thế? Từ mặt đất đến vị trí của mấy con chim nhạn đó cũng phải cao đến bốn trăm trượng, cao hơn vị trí mấy con nhạn mà Lợi Cách bắn lúc nãy một trăm trượng nữa cơ mà”.
“Lúc nãy ta đã thấy rồi, động tác trong kỹ thuật bắn cung của hắn rất hoàn hảo. Nếu phải so sánh với Lợi Cách, thú thật có lẽ bản lĩnh của hắn đáng sợ hơn Lợi Cách đó. Hắn thật sự là một thiếu niên sao?”
…
Đám người tộc Man di đó đều không thể tin đây là điều mà một thiếu niên có thể làm được. Dù có là mũi tên do vương giả bình thường bắn thì cũng chưa chắc có thể bắn trúng sáu con chim chỉ với một cú bắn. Đó không chỉ yêu cầu cao về vấn đề sức lực mạnh hay yếu mà càng chú trọng đến việc nắm bắt phương hướng và tầm mắt sắc bén, có kỹ xảo bắn mới có thể hoàn thành được việc như vậy.
Cái này cũng là một kỹ năng cấp thần cho họ.
“Nhất định là giả!”, Hoàng Phủ La Trung ngạc nhiên thốt lên, sau đó đi đến chỗ thanh niên người Man di, hắn ta muốn kiểm tra sáu con nhạn đó.
Hô Diên Sĩ Lang cũng đi theo qua, càng có nhiều người tộc Man di vây lại, họ muốn xác nhận xem mọi thứ có phải thật hay không.
Mũi tên này của Dương Ân thật sự đã khiến họ nghi ngờ cuộc đời.
Dương Ân lại bình tĩnh để họ kiểm tra, hắn rất tự tin với mũi tên đó.
Lúc Thạch Lợi Cách bắn, Dương Ân vẫn luôn quan sát động tác của Thạch Lợi Cách, đồng thời cũng ghi nhớ động tác này vào đầu. Khi hắn ra tay, Thần đình lặp lại y hệt động tác đó, cuối cùng hồn và thân hợp nhất mới thực hiện được mũi tên đó, hắn cũng đang học lén tại chỗ.
Đây là khả năng bắt chước mạnh nhất mà nụ hoa Thần đình của hắn có, dù không thể tiếp thu được tinh túy trong kỹ thuật bắn tên nhưng hắn có thể dùng ưu thế khác để bổ khuyết vào.
Kinh mạch, huyệt khiếu toàn thân mở ra, tiềm lực cũng được khai phá. Hai chân có chân phong thần, hai tay có sức lực kinh người, có thể nói, sức mạnh của hắn không thua kém gì Man lực. Đôi mắt càng có thể sánh với thiên lý nhãn, hắn đã nhắm chuẩn thứ tự của đàn chim nhạn đó. Hắn tận dụng ưu thế của mình, một mũi tên bắn trúng sáu con chim, hơn nữa hắn vẫn còn áp chế sức mạnh. Nếu hắn giải phóng toàn bộ sức mạnh vương giả thì mũi tên này không chỉ bắn trúng sáu con đâu.
Đám người Man di kiểm tra thi thể chim nhạn, phát hiện chúng đều bị mũi tên đâm xuyên mà chết, máu tươi còn đang chảy ròng ròng, hoàn toàn không có khả năng làm giả. Hơn nữa trước mặt nhiều người như thế, Dương Ân làm giả thế nào được, trừ phi họ bị mù, chẳng qua là họ không tin đây là sự thật mà thôi.
Lúc này mọi người đều đã không thể hình dung được cảm giác của mình nữa.
Nếu là người trong tộc của họ thì chắc chắn họ sẽ rất vui mừng, nhưng đây là người Đại Hạ, là kẻ thù. Giờ kẻ thù lại có kỹ thuật bắn cung cao siêu như thế, quả thật là một đả kích to lớn lớn với họ.
Đám phụ nữ tộc Man di mắt lấp lánh nhìn Dương Ân, họ thích dũng sĩ, nhất là dũng sĩ toàn năng như này.
Hoàng Phủ Minh Ngọc khẽ hỏi Dương Ân: “Sao ngươi làm được điều này?”
“Không cẩn thận làm được thôi!”, Dương Ân thờ ơ đáp.
“Gạt người, chắc chắn người đã học được kỹ thuật bắn cung siêu phàm!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc mắng.
“Cái tên gì đó còn không đưa cung của ngươi cho ta!”, Dương Ân không để ý đến Hoàng Phủ Minh Ngọc mà chỉ vào Thạch Lợi Cách nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT