Đúng là một cảnh tượng khiến người xem phải há hốc, tất cả đám người của tộc Man di đều phải hét lên thất thanh.
Vốn dĩ Hoàng Phủ La Trung đã cùng với Ngựa Xích Thố hoang dã của hắn ta nhảy lên rồi, mắt thấy đã cách gần tú cầu càng lúc càng gần thì Dương Ân và ngựa Huyết Long từ phía sau đã nhảy thẳng lên người bọn họ. Ngựa Huyết Long giống như đang cưỡi trên đỉnh đầu của Hoàng Phủ La Trung vậy, nó hí lên một tiếng khiến hắn ta sợ đến mức ngã trực tiếp khỏi ngựa Xích Thố hoang dại.
Ngựa Xích Thố hoang dại bị dọa sợ, cũng mất thăng bằng mà ngã xuống.
Rầm! . Được copy tại [ TRÙMTR UYỆN.мE ]
Mặt đất dấy lên bụi mù mịt do một người một ngựa ngã xuống, rất gây chú ý.
Nhưng điều này lại chẳng là gì so với một người một ngựa ở phía trên, giống như đang bay vút lên không trung, nhảy hướng về phía trời cao mà đón lấy đám mây vậy.
Mọi người đều hoàn toàn nhìn đến ngây ngẩn.
Bọn họ đã từng được xem vô số cuộc đua ngựa, nhưng cảnh tượng này chắc chắn là chấn động nhất, khiến người ta khó quên nhất.
Lúc một người một ngựa này đáp xuống, trên mặt đất giống như nổi lên từng trận bụi mù mịt, khi lớp bụi dần dần tan biến, để lộ ra một người một ngựa rất tiêu sái. Người đó lắc lắc tú cầu trong tay, khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ vô cùng, nụ cười mê say lòng người.
“Tên Đại Hạ này đẹp trai quá!”, một cô gái trẻ Man tộc ở trong đám đông không khỏi cảm thán.
“Phải đó,tuy không thể nói kỹ thuật cưỡi ngựa này là độc nhất vô nhị, nhưng có thể so sánh với người lợi hại nhất trong tộc ta rồi, hắn là một kỵ sĩ thực sự, quả thực là có chút quyến rũ đó!”
“Chàng trai cưỡi ngựa này thật là quyến rũ!”
Những người phụ nữ của tộc Man di này đều dâng trào nhiệt tình, cũng không ngần ngại mà lên tiếng khen ngợi Dương Ân.
Trong lòng Hoàng Phủ Minh Ngọc cũng phải trầm trồ: “Thắng quá đẹp, sao hắn làm được nhỉ?”
Thạch Lợi Cách và Hô Diên Sĩ Lang đều không nói nên lời, bọn họ cũng không biết nên nói gì. Hoàng Phủ La Trung đã cố gắng hết sức rồi, bọn họ không thể chỉ trích hắn ta, tất cả chuyện này đều là Dương Ân cùng ngựa Huyết Long thể hiện quá kinh diễm, nếu đổi lại là bọn họ đi thi thì cũng sẽ thua thôi.
Hoàng Phủ La Trung nhếch nhác bò dậy, dùng roi quất điên cuồng và chửi bới ngựa Xích Thố hoang dại: “Đồ phế vật nhà ngươi, đều tại ngươi đã khiến ta thua!”
Heeh-heeh! (tiếng ngựa hí)
Ngựa Dã Xích Thố đáng thương bị Hoàng Phủ La Trung đánh thương tích đầy mình, chỉ có thể kêu gào thảm thiết.
Dương Ân cưỡi trên người ngựa Huyết Long cười khẩy: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của bản thân chả ra gì rồi lại đi đổ hết mọi tội lỗi lên thân con ngựa. Ngươi đúng thật là một tên cặn bã!”
“Ta… ta chẳng qua chỉ là sơ ý thôi, sao ta có thể thua ngươi cái đồ khỉ Đại Hạ nhà ngươi được chứ, chúng ta thi lại trận khác!”, Hoàng Phủ La Trung bị Dương Ân giẫm trúng “chân đau”, hằn học nhìn Dương Ân nói.
“Ta không có thời gian dây dưa lung tung với các ngươi! Trận này ta thắng rồi, ta cũng không muốn binh khí chiến đấu của ngươi, giao ngựa của ngươi cho ta là được rồi!”, Dương Ân lạnh lùng nói.
Dứt lời, hắn cưỡi ngựa Huyết Long, quay đầu chạy về phía đám đông.
Lốp bốp lốp bốp! (tiếng vỗ tay)
Những người phụ nữ Man tộc xung quanh không hẹn mà đồng loạt vỗ tay, những người đàn ông khác cũng phải vỗ tay tán thưởng Dương Ân giống như nghênh đón sự trở lại của một người anh hùng, một người kỵ sĩ tài năng như vậy đáng để bọn họ tôn kính
“Bọn họ rất bất ngờ và tán thưởng kỹ thuật cưỡi ngựa của ngươi, ngươi rất giỏi!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc chủ động giải thích với Dương Ân.
Dương Ân xua tay, cười nói: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của ta chỉ coi là bình thường thôi!”
Lúc này, sắc mặt của Thạch Lợi Cách và Hô Diên Sĩ Lang còn khó coi hơn.
Kỹ thuật cưỡi ngựa như vậy mà chỉ coi là bình thường thôi, nói vậy chẳng phải là đang chế nhạo kỹ thuật cưỡi ngựa của bọn họ chả ra gì sao?
“Ta với ngươi đấu trận thứ hai đi!”, Thạch Lợi Cách khiêu chiến với Dương Ân.
“Ngươi muốn thi thế nào?”, Dương Ân hỏi.
“Ta với ngươi thi bắn cung!”. Thạch Lợi Cách cầm cung Trụy Nguyệt phía sau lưng hắn lên khẽ nói.
Cung Trụy Nguyệt này có lai lịch bất phàm, là một cây cung cổ, chỉ vì thân cung bị hư hại nên uy lực của nó bị suy giảm, nhưng nó vẫn có thể phát huy ra uy lực sánh ngang với binh khí cấp Vương, người thường khó mà kéo nổi dây cung của nó.
Thạch Lợi Cách là một thiếu niên đã có đạt đủ man kình tầng hai, dựa vào man kình tầng hai của mình, hắn mới có thể sử dụng được cây cung Trụy Nguyệt này.
Dùng cung không phải chỉ cần kéo được nó là xong mà phải sử dụng nó một cách tinh thông thành thạo, phải bắn mũi tên chuẩn xác thì mới là người biết sử dụng cung.
Kỹ thuật bắn cung của Thạch Lợi Cách vô song, có tài bắn bách phát bách trúng. Ở phương diện này, hắn ta có thể nói là không thua kém gì Hoàng Phủ La Trung ở phương diện cưỡi ngựa.
“Được, vậy thì thi bắn cung!”, Dương Ân gật đầu đáp.
Đây đều là những sở trường của đối phương, còn Dương Ân thì không thành thạo bằng, hắn từng dùng cung tên nhưng chắc chắn không được tính là đã đạt đến mức độ tinh thông, cuối cùng hắn vẫn nhận lời, đây gọi là thua người không thua trận.
Huống hồ hắn đường đường là vương giả mà không đấu lại được với đối phương - một tướng Man hèn mọn thôi sao?
Đây là sự kiêu ngạo độc nhất của hắn ta, tất cả đều đợi tỉ thí xong rồi hẵng nói.
“Bắn cung bình thường thì chả có gì thú vị cả. Lần này chúng ta thi bắn chim nhạn bay trên trời, mỗi người bắn ba mũi tên, ai bắn được nhiều chim nhạn hơn thì xem như thắng, thế nào?”. Thạch Lợi Cách chỉ vào đám chim nhạn chốc chốc lại bay vút qua trên bầu trời nói.
Dương Ân ngẩng đầu lên nhìn thử, gật đầu, không có ý kiến gì.
“Vậy thì ta sẽ bắt đầu trước, để ngươi được mở mang kiến thức về sự lợi hại của thuật bắn cung vô địch tộc ta!”, Thạch Lợi Cách nói với vẻ đầy tự tin.
Ngay sau đó, hắn ta cưỡi thú cưỡi của mình chạy về phía trước, hắn rút ra một chiếc mũi tên, ngồi trên lưng thú cưỡi đang lao về phía trước. Hắn ta một hơi kéo căng cung Trụy Nguyệt, tư thế oai hùng đó quả thực rất ngầu, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của nữ nhân tộc Man, trong phút chốc ánh mắt của bọn họ đều trở nên sáng long lanh.
Xạ Nguyệt quyết!
Tinh thần khí của Thạch Lợi Cách hòa làm một với cung Trụy Nguyệt, ngắm bắn chim nhạn đang bay trên bầu trời với sự tập trung cao độ, hắn ta bắn ra mũi tên đầu tiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT