Ông ta mang theo mấy chục kỵ binh, chậm rãi đi theo sau.
Đây là thảo nguyên của bọn họ, ngay cả Dương Ân còn dám vào sâu bên trong, nên bọn họ không có lý do gì để phải sợ những vị khách này sẽ làm bất cứ điều gì khác thường ở đây.
Nhóm Dương Ân thỏa thích chạy như điên, họ không biết mình đã chạy bao xa, cho đến khi nhìn thấy một bộ lạc khác ở trước mắt thì họ mới dừng lại.
Người Man vẫn xem người Đại Hạ là kẻ thù, mặc dù Dương Ân không sợ, nhưng hắn cũng không muốn gây thêm phiền toái, cho nên hắn liền xuống ngựa chờ Hoàng Phủ Chiến Hùng tới rồi mới đi ra đó.
Lúc này, Dương Ân đột nhiên nghe thấy tiếng rèn sắt.
Kang keng keng!
Dương Ân tò mò nhìn về hướng phát ra âm thanh, hắn nhìn thấy xa xa có một doanh trướng nằm tách biệt với bộ lạc, trong doanh trướng đó có một cái bếp lửa lớn, còn có người đang chế tạo binh khí, phía trước bếp lửa lớn có một người đàn ông trung niên ở trần cường tráng, tay của ông ta đang cầm một cây búa lớn không ngừng đập xuống thanh sắt nóng chảy, ở bên cạnh còn có một thiếu niên đen nhẻm đang chạy tới chạy lui, giống như đang làm trợ thủ cho người đàn ông trung niên cường tráng kia.
Thị lực của Dương Ân rất phi thường, cho dù là ở xa, hắn vẫn có thể nhìn ra người đàn ông trung niên kia không phải là người Man.
“Chẳng lẽ là ông ta?”, Dương Ân nghi ngờ tự hỏi, cùng với Mộng Băng Tuyết dắt ngựa tới gần chỗ người đàn ông trung niên đó.
Khi nhóm Dương Ân đến gần, cậu thiếu niên phát hiện ra họ trước tiên, hắn ta liền giơ thanh sắt đỏ lên, nét mặt vô cùng cảnh giác.
Cậu thiếu niên này thấy Dương Ân không giống người Man nên rất sợ, không biết hắn có phải là kẻ thù không.
“Tưới nước!”, người đàn ông trung niên đang tập trung đập thanh sắt, đột nhiên quát lên với cậu thiếu niên.
“Vâng vâng, để con tưới!”, cậu thiếu niên rùng mình, ngâm phôi sắt đỏ trên tay vào thùng.
Xèo xèo!
Một làn khói trắng bốc ra khỏi mặt nước ngay lập tức.
Cậu thiếu niên đưa lại phôi sắt cho người đàn ông trung niên cường tráng, ông ta liền đưa một phôi sắt khác vào tay cậu thiếu niên, còn mình thì lại đập liên tục vào thanh sắt kia.
Keng keng keng!
Âm thanh cây búa đập vào thanh sắt rất nhịp nhàng, những tia lửa đỏ không ngừng bắn tung tóe, phôi sắt từ dày biến thành mỏng, lộ ra một bề mặt láng bóng.
Ban đầu Dương Ân cũng không quan tâm lắm, hắn chỉ tò mò muốn xem cách người đàn ông trung niên rèn sắt như thế nào, nhưng khi quan sát nhiều hơn, hắn mới thấy rằng thân pháp của người đàn ông trung niên này dường như có chút khác thường.
Thế đứng tấn của người đàn ông trung niên cường tráng rất vững chãi, búa sắt trong tay của ông ta chính là binh khí tiện tay nhất, ông ta liên tục đập búa xuống thanh sắt không nhanh không chậm, góc độ nâng tay hạ tay cũng rất đồng đều, thân hình không thấy bị xê dịch một chút nào, một tay còn lại thì đang nắm lấy phôi sắt như đang nắm một món đồ chơi, xoay tròn qua lại, mà thực chất bàn tay của ông ta cũng không chạm hẳn vào phôi sắt, mà ông ta đang điều khiển nó bằng một luồng huyền khí cách không trong lòng bàn tay, huyền khí này tự do di động, phôi sắt bị nó khống chế vô cùng chắc chắn.
Hết búa này tới búa khác đập xuống, phôi sắt liền được đập ra hình dáng một thanh đao, thanh đao này tuy nhìn không có chút gì đặc biệt, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, trên thân đao không có lẫn chút tạp chất nào, bóng loáng vô cùng, giống như một mặt gương có thể phản chiếu hết thảy sự vật xung quanh, mà thời gian ông ta khiến cho thanh đao rã ra lớp cặn sắt chỉ chưa tới một khắc, quả thực đáng kinh ngạc.
Ngay cả Dương Ân là một kẻ ngoại môn cũng có thể nhận ra rằng phương pháp rèn sắt của người đàn ông trung niên cường tráng này vô cùng thần kỳ.
Thợ rèn bình thường chắc chắn không thể có được công phu như của người đàn ông trung niên này, khó có ai có thể so sánh được với ông ta.
Đây hẳn phải là một vị luyện khí sư vô cùng cao minh!
Khi ông ta rèn xong thanh đao kia, ông ta lại lấy tiếp phôi sắt trong tay của cậu thiếu niên rồi vùi đầu vào tiếp tục đập, tựa như không hề nhìn thấy nhóm Dương Ân đang đến.
Chỉ có đôi mắt của cậu thiếu niên là không ngừng lóe lên, ánh mắt rơi vào người của Mộng Băng Tuyết nhiều hơn, sau đó khuôn mặt của cậu thiếu niên thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ xấu hổ.
Dương Ân quan sát hồi lâu, đang lúc muốn rời đi, thì người đàn ông trung niên đang đập sắt liền nhanh chóng ném cái phôi sắt trong tay chính xác lên giá, sau đó ông ta mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Dương Ân và Mộng Băng Tuyết nói: "Ở xa tới là khách, Tiểu Phàm, mời khách uống rượu sữa ngựa".
“Vâng thưa nghĩa phụ”, cậu thiếu niên sốt sắng đáp, sau đó xoay người chạy về lều, nhanh chóng lấy ra ba túi rượu sữa ngựa đưa cho người đàn ông trung niên cường tráng.
Người đàn ông trung niên vỗ vỗ cái đầu bù xù của cậu thiếu niên rồi nói: "Rượu thì phải mời khách trước, lễ nghĩa này cũng không hiểu sao?"
“Xin lỗi nghĩa phụ!”, cậu thiếu niên thấp giọng xin lỗi, liền chạy đến chỗ Dương Ân và Mộng Băng Tuyết, đưa hai cái túi ra.
Mộng Băng Tuyết không lấy, nhưng Dương Ân lại cầm cho cô ta, sau đó hắn mở ra ngửi thử, mùi rượu sữa ngựa phảng phất bay ra, hắn không khỏi khen ngợi: "Rượu ngon!"
Cậu thiếu niên lại cầm lấy túi rượu còn lại đưa cho người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên nhận lấy và nói với Dương Ân cùng Mộng Băng Tuyết: "Mời rượu!"