Nơi giao nhau của núi Lang Yên và thảo nguyên tộc Man di cỏ cây xanh um, phong cảnh rất đẹp, lại có ánh mặt trời mùa xuân ấm áp chiếu rọi, quả thật là thời điểm thích hợp cho đạp thanh.

Trên đồng cỏ, một thiếu niên cầm một đóa hoa dại xinh xắn cài trên mái tóc mượt mà như thác nước của một người phụ nữ. Trong khoảnh khắc đó, trăm hoa xung quanh đều bị cô ta làm cho lu mờ.

Thiếu niên nở nụ cười rực rỡ nói: “Băng Tuyết, cô đẹp quá!”

Gương mặt người phụ nữ đó không hề có cảm xúc gì nhưng cô ta lại đáp lại Dương Ân bằng cách ngắt một đóa hoa dại cài lên đầu thiếu niên, giờ khắc này nụ cười của cô ta hệt như một đóa hoa.

Dương Ân nhìn Mộng Băng Tuyết lúc này cũng không khỏi ngây người.

Hắn biết Mộng Băng Tuyết rất xinh đẹp nhưng cô ta khá lạnh lùng nên mới khiến khuôn mặt tuyệt diễm mất đi vài phần xinh đẹp, mà lúc này, cô ta cười lên mới hiện ra nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mình.

Trong những phụ nữ hắn quen không một ai có thể so được với cô ta. Dù là khí chất của hoa hồng Tử thần thì cũng thua cô ta, mà Vạn Lam Hinh và Tiểu Man thì lại non nớt hơn. Cô ta giống như một đóa hoa độc nhất vô nhị, không ai có thể so sánh được.

“Có lẽ chỉ có Sên Nhỏ có mới có thể sánh bằng dung mạo tuyệt sắc và khí chất giống cô ấy!”, Dương Ân thầm nghĩ.

Cách đó không xa, Tiểu Hắc đang bay nhảy trong khóm hoa, không ngờ nó lại bắt được một chú bướm, bốn Thiên yêu mà lại chỉ có thể dè dặt đi theo, không dám phá hỏng thú vui của nó.

Dù ai nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng không khỏi kinh ngạc.

Bốn Thiên yêu đi theo một con cún đuổi bắt bướm, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, dù là ai, chẳng người nào tin nổi.

Lúc này, trên trời xuất hiện một luồng khí tức mạnh mẽ, Hoàng Phủ Chiến Hùng và Hoàng Phủ Đại Long – trưởng lão hộ tộc lặng lẽ xuất hiện.

“Dương Ân, tộc trưởng ta đến rồi đây!”, Hoàng Phủ Chiến Hùng đến rất gần hắn, sau đó lớn tiếng nói.

Dương Ân vẫn chưa phản ứng lại thì Mộng Băng Tuyết đã bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu đứng chắn trước mặt hắn.

Cùng lúc đó, bốn Đại Thiên yêu cũng bay lên, yêu khí của chúng đồng loạt được phóng ra, lệ khí dày đặc được phóng ra như gặp phải kẻ địch.

Gào!

Thiên lang yêu, lão Rùa cùng lúc gầm gừ, ánh mắt không nhìn về phía Hoàng Phủ Chiến Hùng và Hoàng Phủ Đại Long mà lại nhìn ba người xuất hiện với tốc độ cực nhanh ở phía sau họ.

“Băng Thương, sói đen, sói xanh ba mắt, lão Rùa, các ngươi dám tiến vào thảo nguyên rộng lớn của tộc ta ư!”, một giọng nói kinh thiên động địa gào lên.

Giọng nói này hệt như sấm sét giáng xuống đất bằng, khiến cả trời đất đều rung chuyển. Quân Man di và đám thú cưỡi của chúng ở bên dưới cách đó khá xa cũng hoảng sợ.

“Man Tượng, Man Ngưu, Man Hổ, các ngươi cũng đến ư!”, Băng Thương co rút đôi mắt sói nói.

“Đến thì càng tốt, giải quyết hết một lần luôn!”, Hắc Ba Luân phóng ra khí thế mạnh mẹ nói.

“Đừng manh động, chúng ta phải dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý!”, lão Rùa khuyên can.

“Chúng hừng hực khí thế chạy đến thế kia, chắc gì đã muốn giải quyết trong hòa bình với chúng ta!”, Thanh Lợi Kiệt nói.

Người chạy đến sau Hoàng Phủ Chiến Hùng và Hoàng Phủ Đại Long chính là ba Thiên yêu hóa hình, là Thiên Tượng thủ hộ ở Man Thần Sơn, thêm một bậc Man Ngưu và Man Hổ.

Yêu khí của thiên tượng khiến người ta phải đáng kinh ngạc nhất. Nó biến thành người, hai mắt cực kỳ to, mũi như móc câu, đôi tai như cánh quạt, thân hình cao lớn như ngọn núi, có thể nhìn thấy rõ ràng những đặc trưng của yêu tượng, một thân giáp bạc sáng lấp lánh, vô cùng uy vũ như thần tướng thiên yêu.

Hai Thiên yêu đi theo phía sau đó cũng rất siêu phàm. Thiên ngưu yêu có hai cái sừng lớn màu đen sắc nhọn, vóc dáng khá lực lưỡng, cả người đầy lông đen, mũi liên tục phun ra những luồng khói đen, tràn đầy lệ khí. Một người khác là Man Hổ, nó là một con hổ cái nên biến thành một người phụ nữ trung niên, khoác lên mình bộ đồ của người Man di, dáng người đầy đặn khiến bộ đồ như thể sắp rách đến nơi, nếu không nhìn gương mặt giống hổ đó thì không một người đàn ông nào nhìn thấy bà ta mà không mê đắm.

“Thiên Tượng thủ hộ, các vị đến rồi!”, Hoàng Phủ Chiến Hùng mừng rỡ nói.

“Ừ, còn hai thủ hộ đã xuất quan, xem ra chúng ta có thể hóa giải nguy hiểm của mình rồi, ngược lại chúng mới là người nên lo lắng”, Hoàng Phủ Đại Long yên tâm nói.

Thiên tượng yêu vẫn chưa đi đến bèn nói hét lên với mấy thiên yêu: “Lập tức cút về địa bàn của các ngươi đi, nếu không ta sẽ giết chết các ngươi”.

Phải nói là thiên tượng này quá có khí thế, từ đó cũng thấy được nó tự tin cỡ nào.

“Đại ca, cần gì phải phí lời với chúng, đã lâu rồi không đánh nhau rồi, để ta đánh trước với chúng một trận!”, Man Ngưu yêu phì khói đen từ mũi gầm lên.

Cũng không quan tâm thiên tượng yêu có đồng ý hay không, nó đã lao về phía ba Đại Thiên yêu và lão Rùa, tung một quyền

Đòn tấn công này tương đối mạnh, khói đen lượn lờ, quyền thế mạnh mẽ, trong phút chốc đã lao đến bốn Đại Thiên yêu.

Đây mới là Man Ngưu quyền thật sự.

Tuyệt kỹ được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác của tộc Man di đều được phát triển từ những man yêu này.

“Để ta!”, Hắc Ba Luân dẫn đầu xông ra, đỡ lấy một quyền của Man Ngưu.

Dã Lang xé trời!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play