Dương Ân vẫn luôn ôm hoa hồng Tử thần khi nói chuyện. Hoa hồng Tử thần là một người đẹp yêu kiều, cho dù đối với người khác, nàng ta là một bông hồng có gai, nhưng trong vòng tay Dương Ân, nàng ta lại là vưu vật. Trên thân mình hoa hồng Tử thần có một mùi thơm cơ thể thoang thoảng, khiến cơ thể hắn không khống chế được mà có “phản ứng”.
Vốn dĩ hắn vẫn luôn cố gắng kiềm chế lắm chứ, nhưng hắn và nàng ta cách nhau quá gần, hắn lại là trai tráng huyết khí phương cương, không cẩn thận liếc thấy một tí ti “cảnh xuân” qua lớp quần áo rách nát của nàng ta. Chỗ trắng nõn và mịn màng đó có cái rãnh sâu hun hút khiến ánh mắt của hắn bị hút vào trong, máu mũi như sắp phun ra, “bên dưới” cũng phản ứng theo bản năng. Hắn định kéo giãn khoảng cách với hoa hồng Tử thần, nào ngờ nàng ta nhích ra trước, suýt nữa khiến hắn “cọ súng tóe lửa”.
Ngay khi hắn định buông hoa hồng Tử thần ra thì nàng ta đột ngột quơ tay về phía sau, hắn còn chưa kịp phản ứng thì chỗ đó đã bị túm ngay tại trận.
“Thứ gì mà vừa cứng vừa to thế này?”, hoa hồng Tử thần hỏi hắn với chất giọng cực kỳ ngây thơ.
“Cô... cô có thể bỏ tay ra đã được không?”, Dương Ân buông vòng eo nhỏ nhắn của hoa hồng Tử thần, cố nhẫn nhịn để máu mũi không phun ra, còn ỏn ẻn hỏi một câu.
Hoa hồng Tử thần phát hiện ra cảm xúc không ổn lắm của Dương Ân, nàng ta ý thức được điều gì đó, nhưng không thể buông tay ra, ngược lại còn siết mạnh một cái.
Á!
Tiếng kêu thảm thiết thất thanh đầy bi kịch của Dương Ân vang lên.
Hoa hồng Tử thần cũng không được nước lấn tới, nàng ta buông Dương Ân ra, trên mặt ửng màu ráng mây chiều: “Đàn ông không có ai tốt lành hết!”
Cũng chỉ có hoa hồng Tử thần mới mạnh mẽ đến thế, gặp phải tình huống như thế này mà vẫn bình thản đối diện với Dương Ân, nếu là người phụ nữ khác, chắc đã sợ hãi tháo chạy thật xa từ lâu rồi.
Dương Ân bụm đũng quần và nói: “Hoa hồng à, cô không thể nhẹ nhàng hơn được sao? Đây chỉ là phản ứng rất bình thường của đàn ông thôi, ai bảo cô đẹp thế làm gì”.
“Chỉ được cái dẻo miệng, mũi ngươi chảy máu kìa”. Hoa hồng Tử thần lộ ra biểu cảm chòng ghẹo.
Dương Ân vội vàng giơ tay bịt mũi, hắn sờ sờ mũi một hồi mới phát hiện ra mình không hề chảy máu nhưng đã bị Hoa hồng Tử thần lừa, khiến hắn cực kỳ buồn bực, ngửa cổ lên trên mà gầm gào: “Một đời thanh danh của bổn đoàn trưởng bị hủy hoại trong phút chốc rồi!”
“Dương Ân, cứ dũng cảm mà làm đi, đừng để những trở ngại của thế tục ngăn cản bước chân ngươi. Với thiên phú của ngươi, ngươi không nên ở lại cái chốn nhỏ xíu này mà nên hướng tới thế giới siêu phàm, nơi đó mới là vũ đài của dạng người như ngươi”, hoa hồng Tử thần lại một lần nữa quay lưng với Dương Ân, nghiêm túc nói.
Dương Ân nghe được lời khuyên của hoa hồng Tử thần, cảm xúc cũng hoàn toàn ổn định lại. Hắn gật gật đầu: “Ta biết nên làm thế nào rồi”, ngừng trong chốc lát, hắn lại hỏi: “Hoa hồng, phải chăng cô cũng có nỗi khổ nào đó? Nói ra cho ta nghe đi”.
“Ta thì có nỗi khổ gì được chứ!”, hoa hồng Tử thần khẽ khàng đáp, nàng ta trầm ngâm trong thoáng chốc: “Nếu có ngày nào đó ta rời đi, ngươi sẽ nhớ... sẽ nhớ đến ta chứ?”
“Đương nhiên rồi, cô là đoàn trưởng của ta mà!”, Dương Ân buột miệng đáp.
“Chỉ là đoàn trưởng thôi à?”, hoa hồng Tử thần lẩm bẩm một tiếng, sau đó quay đầu, liếc nhìn Dương Ân đầy thâm thúy: “Tạm biệt!”
Nói xong, trên cơ thể nàng ta ngưng tụ một đôi cánh huyền khí màu đen, lao vút về phía mạch núi, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của Dương Ân.
Dương Ân nhìn theo bóng dáng đã biến mất, không biết tại sao mà lòng dạ bỗng trống rỗng. Hắn đột nhiên cảm thấy câu “tạm biệt” của nàng ta có lẽ mang ý nghĩa rằng rất lâu sau này cũng không gặp được nữa, giống như đang từ biệt hắn vậy.
“Hoa hồng!”, Dương Ân đột ngột hiểu ra, hắn kinh ngạc hô lên một tiếng, lập tức mọc ra một đôi cánh bạc đuổi theo hướng mà hoa hồng Tử thần vừa rời đi.
Tiếc rằng hắn đuổi theo hơi muộn, hoa hồng Tử thần đã biến mất không còn tăm tích, dù cho hắn cảm ứng thế nào cũng không tìm được nữa.
“Đi thật rồi à?”, Dương Ân lẩm bẩm tự hỏi.
Hắn lắc lắc đầu, quăng ý nghĩ này đi xa, không quan tâm đến chuyện ấy nữa. Hắn cho rằng chắc hẳn hoa hồng Tử thần đi tìm một nơi nào đó để dùng Địa Vương đan nâng cao cảnh giới rồi, đợi nàng ta đột phá xong sẽ quay về thôi.
Bây giờ đã đến lúc hắn điều chỉnh tâm trạng, bắt đầu lên kế hoạch về chuyện quay lại Vương thành. Chuyện này không ai có thể ngăn cản được, cho dù thánh chỉ ập tới cũng chỉ đến mức đó thôi.
Sau khi quay về doanh trướng của mình, hắn nhốt mình lại suốt một buổi tối, ngẫm nghĩ thật kỹ về con đường sẽ đi.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, hắn lệnh cho cấp dưới gọi Vạn Lam Hinh, Khỉ Gầy và Lục Trí tới đây.
Chưa được bao lâu sau, ba người kia đã lục tục kéo đến doanh trướng của Dương Ân. Cả ba người đều tỏ ý chúc mừng Dương Ân trở thành Dược Vương.
Ánh mắt họ khi nhìn Dương Ân tự dưng có thêm một chút kính nể, dường như khoảng cách giữa họ và Dương Ân bỗng được kéo ra rất dài rất xa.
Dương Ân không hề phát hiện ra điều bất thường ở họ, hắn thẳng thừng đi vào vấn đề chính: “Lần này gọi các ngươi tới đây là vì có chuyện cần thương lượng với các ngươi. Ta muốn quay về Vương thành, nhưng thánh chỉ truyền tới lại muốn giữ ta ở biên quan mười năm. Ta muốn nghe xem các ngươi có ý kiến gì không”.
“Đại ca, vậy thì cứ ở lại thôi, mười năm sau, huynh sẽ trở nên vô địch, trở thành thống soái của quân đội này, đến lúc đó, không cần dè chừng sắc mặt của hoàng thất nữa”, đầu óc Khỉ Gầy có vẻ đơn giản, hắn ta nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Đâu thể đơn giản như thế được, cha mẹ ta vẫn bị nhốt trong thiên lao kia kìa”, Dương Ân khẽ thở dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT