Trong mấy ngày bế quan tu luyện, Dương Ân đã lĩnh hội được bốn thức cuối của vương kỹ "Cuồng Lãng Thất Điệp", linh hồn của hắn cũng thiền định và luyện tập liên tục. Bây giờ trong hoàn cảnh tuyệt vọng, linh hồn và thể xác của hắn buộc phải hợp nhất, dốc hết toàn lực đánh ra ngoài, điên cuồng nghênh chiến sấm sét.

Đây chỉ là sấm sét bình thường, nhưng lại ẩn chứa thiên uy, không phải thứ mà người thường có thể chịu đựng được.

Từng đợt từng đợt oanh tạc, sáu đạo sấm sét từ trên trời giáng xuống đã hoàn toàn biến mất, mà ở dưới ngọn núi lại có một luồng năng lượng khác lao thẳng vào trong mây, tựa như muốn đuổi theo sấm sét để chọc thủng thiên đình vậy.

Cảnh tượng kinh hoàng này thực sự khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Dám công phạt ông trời!

Dám làm ra chuyện này, chẳng lẽ không sợ bị trời trừng phạt sao?

Mây tan, sấm chớp tan biến, mọi thứ bình lặng trở lại.

Ngọn núi nơi Dương Ân đang đứng đã lõm xuống, chỉ còn sót lại chút hỏa lực, khói mù bay tứ tung.

Tất cả mọi người đều nuốt nước miếng, trợn to hai mắt, hiển nhiên bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ, nếu như bọn họ ở đó, thì không biết có bao nhiêu người đã phải chết.

Một bóng người nhanh chóng lao về hướng đó, người đó chính là hoa hồng Tử thần, nàng ta từ nãy đến giờ vẫn vô cùng lo lắng, thật sự không muốn Dương Ân chết vì đan vương, nếu nàng ta biết chuyện này, nàng ta nhất định sẽ không bao giờ để cho Dương Ân luyện chế nó.

“Ân đệ!”, Vạn Lam Hinh nắm chặt tay, vẻ mặt đầy lo lắng, nhưng đáng tiếc là cô ta không có năng lực bay lên như hoa hồng Tử thần.

“Lam Hinh tỷ, đừng lo, đại ca sẽ ổn thôi”, Khỉ Gầy rất tin tưởng Dương Ân, trước giờ hắn ta chưa từng thấy Dương Ân không làm được chuyện gì, kể cả công phạt ông trời cũng vậy!

"Đoàn trưởng nhất định là khoe khoang quá cho nên mới bị sét đánh. Ta đã nói rồi, ngài ấy nên giống như ta vậy, khiêm tốn một chút, thế mà ngài ấy cứ không nghe!", Lục Trí xấu tính nói kháy.

Lúc này, lại có một bóng người bay ra khỏi hố, tay cầm theo đỉnh đồng, người đó chính là Dương Ân.

Bộ dạng của hắn bây giờ vô cùng thê thảm, quần áo đều đã rách tả tơi, thân trên gần như đã không còn mảnh vải che thân, có vết máu chảy xuống, đầu tóc rối bù cháy xém. Tuy vậy, hơi thở của hắn vẫn ổn định, không có vẻ gì là bị nguy hiểm đến tính mạng.

“Ngươi không sao chứ?”, hoa hồng Tử thần nhìn thấy bộ dạng của Dương Ân thì liền vội vã hỏi, trong lòng không khỏi đau đớn.

Dương Ân nâng cái đỉnh đồng lên, cười nói: "Ông trời muốn lấy mạng ta cũng không dễ, giáng thêm mấy đạo sấm sét xuống cũng không giết được ta đâu".

Ầm ầm!

Lại có tiếng sấm sét vang lên trên bầu trời khiến cho Dương Ân không khỏi hoang mang, lẹ làng trốn sau lưng của hoa hồng Tử thần.

Ai mà ngờ sấm sét lại không giáng xuống nữa, Dương Ân liền hếch mặt lên trời chửi bới: "Ông trời khốn kiếp, dám hù dọa ta, có tin ta lại chọc vào cái mông của ông hay không!"

Những lời nói giễu cợt này thật sự khiến cho mọi người nể phục Dương Ân, đúng là một người không sợ trời không sợ đất, bọn họ nhất trí cho rằng không thể nào đắc tội với người này, bằng không thì cái mông nhất định sẽ nở hoa.

“Không sao là được rồi, xem thử đan dược đã luyện thành chưa?”, hoa hồng Tử thần nhìn thấy Dương Ân vẫn còn rất mạnh khỏe, liền thở phào nhẹ nhõm nói.

“Đúng, đúng, ta suýt chút nữa đã quên mất. Vừa rồi có mấy tia sét đánh vào cái đỉnh này, không biết có làm vỡ đan dược của ta không”, Dương Ân bình tĩnh lại nói.

Vào lúc này, Phần Thiên Hùng và các tướng lĩnh khác đều đã bay tới.

Nhìn thấy Dương Ân bị một trận oanh kích lớn như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ kì quái, trong lòng thầm khen: “Tên nhóc này đúng là không tầm thường!”

Dương Ân có võ thể không chút tì vết, được tâm hỏa và huyền tinh khí Sương Tuyền cải thiện liên tục, còn có hạch đào Tiên Bàn giúp cho hắn có được thân thể bất tử, sấm sét thật sự không thể giết chết hắn.

Dương Ân mở nắp đỉnh ra trong lúc các tướng lĩnh quan sát, mùi thơm của đan dược tràn ra làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy bị mê hoặc.

Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy bên trong cái đỉnh đồng có ba viên đan dược màu đen tròn trịa, chỉ to bằng ngón tay cái nhưng lại toát ra mùi thơm cực kỳ nồng, khiến cho tất cả đều lộ ra vẻ thèm muốn, chỉ hận không thể đoạt lấy một viên mà nuốt liền.

“Đan dược luyện thành rồi!”, Phùng Đề Sâm nói, vẫn có cảm giác rất khó tin.

Giờ phút này, những suy nghĩ trong lòng ông ta vô cùng phức tạp, Dương Ân giờ đã trở thành dược vương thiếu niên, tại sao trước đó hắn lại đi đắc tội với nhà người ta chứ.

“Trời ạ, sấm sét đến giết ta đi!”, Phùng Đề Sâm khóc không thành tiếng.

“Ha ha, ta đã sớm biết đoàn trưởng ta trời sinh là một vị luyện dược sư, đan vương này chẳng phải cũng chỉ nằm trong lòng bàn tay ta thôi đấy sao?”, Dương Ân cười ha hả nói.

Lúc này tâm trạng của hắn thực sự vô cùng hưng phấn, hắn muốn Tiểu Hắc có thể nhìn thấy và chia sẻ với nó, nhưng thật đáng tiếc là Tiểu Hắc vẫn còn đang dưỡng thương.

“Chúc mừng đoàn trưởng Dương đã đạt được thành tựu của dược vương!”, Phần Thiên Hùng chúc mừng.

“Chúc mừng đoàn trưởng Dương đã đạt được thành tựu của dược vương!”, các tướng lĩnh khác cũng lên tiếng chúc mừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play