Đây là những gì mà Dương Ân và Vạn Lam Hinh đã từng trải qua hồi nhỏ, cũng là điều mà người ngoài không thể lí giải nổi. Không ai có thể biết tình cảm của bọn họ sâu đậm cỡ nào.

“Tỷ, sau này để ta bảo vệ tỷ”, Dương Ân nghiêm túc nói.

Hắn nhìn gương mặt của Vạn Lam Hinh mà đau lòng đến cực điểm. Cũng may chỉ là vết thương ngoài ra, có lẽ có thể trị được, nếu không hắn sẽ đi giết chết hết cái đám Man di đó.

“Ừm, Ân đệ đã trưởng thành và có tài lắm rồi, sau này tỷ tỷ sẽ dựa vào đệ!”, Vạn Lam Hinh dựa đầu vào ngực Dương Ân, cực kỳ nghe lời. Cô ta ngừng một lúc rồi lại nói: “Mặt của ta bị huỷ rồi, có phải trông rất xấu không?”

Dương Ân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô ta và đáp: “Không đâu, tỷ sẽ luôn là người xinh đẹp nhất. Mà tỷ cũng đừng quên ta đã là một luyện dược sư, có thể phối ra loại thuốc khôi phục cho tỷ, tỷ đừng lo”.

“Ừ, vậy chúng ta đi về thôi, ta mệt lắm, chỉ muốn ngủ một giấc”, Vạn Lam Hinh thoả mãn nói.

Sau đó, cô ta cũng từ từ thiếp đi.

Hai ngày này cô ta đã phải chịu quá nhiều giày vò, cả cơ thể lẫn tinh thần đều kiệt quệ đến cực điểm. Trước mặt Dương Ân, cô ta không cần phải lo lắng sẽ bị thương hay giày vò nữa, cho nên mới thả lỏng cả người.

Dương Ân cõng Vạn Lam Hinh lên, rồi nói với rùa vân bạc: “Trông kỹ mấy con yêu vương này nhé, không được thiếu con nào. Sau này ta sẽ quay lại thu thập chúng nó. Kẻ nào dám le ve thì ngươi cũng đừng khách khí, lập tức đánh chết đi!”

“Vâng, thiếu gia!”, rùa vân bạc đáp.

Như vậy, Dương Ân cõng Vạn Lam Hinh về lều của mình.

Trong này vẫn có trận pháp mà Tiểu Hắc bày cho hắn, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Hắn có thể yên tâm điều chế linh dược cho Vạn Lam Hinh.

“Cũng may lần này lấy được địa linh tuyền cực phẩm từ chỗ tộc sói băng, còn cả linh tuyền Sương Tuyền nữa. Nếu phối thêm với mấy loại linh dược thì có thể làm được ra “linh dịch hoạt nhan” khôi phục gương mặt cho Lam Hinh tỷ, có khi còn đẹp hơn mấy phần nữa ấy chứ”, Dương Ân lẩm bẩm.

Linh dịch hoạt nhan là một loại linh dịch dùng để khôi phục lại dung nhan, nằm trong cuốn Luyện dược căn bản.

Dương Ân lấy cái vạc đồng ra, nhanh chóng luyện hoá mấy loại linh dược và mấy chục loại thảo dược vào với nhau, thêm vào hai loại linh tuyền, tạo ra “linh dịch hoạt nhan cực phẩm”, không để cho Vạn Lam Hinh có chút sẹo nào.

Linh dịch hoạt nhan bình thường chỉ cần một loại linh tuyền là được, Dương Ân dùng hai loại cho nên sẽ cao cấp hơn nhiều.

Thực lực của Dương Ân tăng mạnh thì trình độ luyện dược của hắn cũng nhanh chóng tăng tốc, không bao lâu nữa sẽ luyện ra được linh dịch hoạt nhan cực phẩm.

Hắn lấy ra một cái bình ngọc, đổ đầy hết vào các bình. Bình này không nhỏ, ít nhất phải chia ra được 20 phần, mỗi phần đều sẽ khiến cho các cô gái phải điên cuồng.

Nó không chỉ giúp xoá sẹo, còn khiến cho dung mạo trở nên xinh đẹp hơn, làm gì có cô gái nào từ chối được chứ?

Đầu tiên Dương Ân lau sạch vết máu trên mặt Vạn Lam Hinh, rồi lấy hai phần linh dịch hoạt nhan cực phẩm ra, nhẹ nhàng thoa lên gương mặt của cô ta, để linh dịch thấm đều vào da.

Vạn Lam Hinh cảm nhận được sự mát lạnh, phát ra những âm thanh thoải mái: “Ưm a!”

Dương Ân làm xong thì nghĩ một hồi, rồi bỏ quần áo rách rưới của Vạn Lam Hinh ra, chỉ để lại đồ lót che những bộ phận nhạy cảm, những vị trí khác đều để lộ hết ra. Trong phút chốc, Dương Ân cảm thấy huyết mạch mình căng hết cả lên.

Bộ ngực cao vút, cái eo nhỏ xinh, đôi chân dài thẳng tắp, tràn đầy sự mê hoặc.

Nếu không phải gương mặt của cô ta đang bị thương thì đây đúng là một bức tranh mỹ nữ sống động.

Dương Ân thở nhẹ một hồi, tát cho mình một cái, rồi thoa linh dịch hoạt nhan lên các bộ phận bị thương của Vạn Lam Hinh.

Nửa canh giờ sau, hắn đã làm xong xuôi, mặt cũng lấm tấm mồ hôi, bèn lấy ra một tấm khăn tay ở trên người Vạn Lam Hinh và ngồi xuống, than nhẹ: “Đây đúng là không phải công việc cho con người mà!”

Lúc này, nếu có ai ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra bộ phận bên dưới nào đó của Dương Ân đang căng cứng.

Không phải vì Dương Ân có suy nghĩ gì tồi tệ, chẳng qua hắn đang độ thiếu niên sung mãn, đối diện với sự quyến rũ thế kia mà còn kìm nén được thì đã được xưng là thánh rồi. Nếu bảo hắn không có phản ứng gì thì chắc hắn cũng chẳng phải đàn ông nữa đâu.

Dương Ân ngồi thiền, vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết để khôi phục năng lượng tiêu hao.

Sau khi Thái Thượng Cửu Huyền quyết cắn nuốt huyền tinh khí Sương Tuyền thì sức mạnh của huyền khí thiên địa cũng tăng mạnh, tuyệt đối có thể sánh với kỹ thuật chiến đấu cấp Vương.

Sau khi vận hành mấy chu thiên thì huyền khí thiên địa xung quanh đã bị hắn cắn nuốt hết, khiến hắn nhanh chóng khôi phục lại sức mạnh.

Sau khi Dương Ân khôi phục sức mạnh thì Vạn Lam Hinh vẫn chưa tỉnh lại, hắn lại tiếp tục mở lò luyện đan.

Lần đại chiến này chắc chắn có rất nhiều người bị thương, Dương Ân nghĩ mình có thể làm một vài chuyện cho các binh sĩ bị thương kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play