Trên con đường chiến tranh, nơi đóng quân của Man tộc.
Hoàng Phủ Chiến Hùng, tộc trưởng Man tộc, vì sao lại phải đích thân đến đây?
Ông ta đến đây vì đứa con gái thất lạc đã lâu, nhất định phải tìm lại cho bằng được con của mình.
Thông qua huyết mạch chỉ dẫn và sự tính toán của Hoàng Phủ Thái Canh, thì ông ta có thể hoàn toàn chắc chắn rằng con gái của mình đang ở trong quân Trấn Man.
Đó là lý do tại sao ông ta sẵn sàng tự mình xuất chinh, nhất định phải cứu con gái mình trở về.
Trong một lều tạm, Hoàng Phủ Chiến Hùng đang thẩm vấn Vạn Lam Hinh, người đang bị giam giữ, hỏi: "Tên của ngươi là gì?"
Hoàng Phủ Chiến Hùng mặc áo da thú, trên đầu đội một chiếc vương miện, cao lớn dũng mãnh, thần thái uy nghiêm, người bình thường khi nhìn thấy đều sẽ lập tức dập đầu bái lạy.
Nhưng Vạn Lam Hinh là một người có tính khí cương nghị, không những không quỳ gối khi đối mặt với Hoàng Phủ Chiến Hùng, mà còn ngẩng đầu ưỡn ngực trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Chiến Hùng, một chút cũng không hề sợ hãi.
Vạn Lam Hinh hiện tại trông rất thê thảm, áo giáp trên người đã vỡ tan tành và bê bết máu, trên eo và bụng còn có lỗ máu, may mà đã được quấn lại, chứ nếu cứ để nó đổ máu ra thì cô ta sẽ sớm lịm đi, không sống được bao lâu.
“Hỏi ngươi đó, ngươi còn không mau trả lời”, một Man tướng trẻ tuổi đứng bên cạnh Hoàng Phủ Chiến Hùng quát lớn.
Man tướng trẻ tuổi này là Hoàng Phủ La Sát, cháu trai của Hoàng Phủ Chiến Hùng, đã đánh thức được Man kình tầng 2, là dũng sĩ trẻ tuổi cường đại nhất. Năm nay hắn ta chỉ mới hai mươi lăm tuổi, mà chiến lực đã đạt tới cảnh giới Man tướng đỉnh cấp, trước năm ba mươi tuổi nhất định sẽ đột phá thành vương.
Vạn Lam Hinh quay mặt đi chỗ khác, không thèm quan tâm chút nào.
Sức mạnh của Vạn Lam Hinh vốn đã bị phong ấn, hoàn toàn không thể phản kháng, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta bị đập xuống đất tóe máu.
Bang!
Mũi của Vạn Lam Hinh bị gãy, máu chảy giàn giụa, cảnh tượng vô cùng xót xa.
Hoàng Phủ La Sát kéo đầu cô ta lên rồi lại quát: "Mau trả lời câu hỏi của tộc trưởng, nếu không sẽ có thêm sự tra tấn thê thảm khác đang chờ ngươi".
Hoàng Phủ La Sát xứng đáng với cái tên La Sát, cả người đằng đằng sát khí, ra tay với một mỹ nhân như Vạn Lam Hinh cũng không chút lưu tình.
“Có giỏi thì giết chết ta đi, cái gì ta cũng không biết”, Vạn Lam Hinh đáp lại bằng ánh mắt sẵn sàng hi sinh.
Bang Bang!
Hoàng Phủ La Sát liên tục đập đầu của Vạn Lam Hinh xuống đất, đã khiến cho khuôn mặt của Vạn Lam Hinh gần như bị biến dạng.
“Ngươi có nói hay không?”, Hoàng Phủ La Sát lại quát.
Lúc này, Hoàng Phủ Chiến Hùng xua tay nói: “Đủ rồi, đối xử với phụ nữ phải nhẹ nhàng một chút”. Sau đó, ông ta dùng giọng uy hiếp nói với Vạn Lam Hinh: “Mau trả lời thành thật những câu hỏi của ta, thế thì ngươi mới bớt đau khổ, dáng dấp của ngươi đẹp như vậy, tộc ta có không ít kẻ thèm thuồng, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, ngươi liền sẽ bị hàng vạn người lăng nhục, cần gì phải chịu khổ như vậy?"
Vạn Lam Hinh sợ tới mức phát run, run rẩy nói: "Có bản lĩnh thì giết chết ta đi, uy hiếp một người phụ nữ thì có bản lĩnh gì?"
"Ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi có biết một cô gái Man tộc ta, khoảng 16, 17 tuổi, giống với cô gái trong bức tranh này không?", Hoàng Phủ Chiến Hùng cầm một bức tranh chân dung đưa ra rồi hỏi lại.
Bức tranh này được vẽ dựa trên bức tranh của Hoàng Phủ Minh Ngọc, vẻ ngoài của cô gái trong tranh quả thực rất giống với Tiểu Man.
Sau khi Vạn Lam Hinh nhìn thấy bức tranh thì lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: "Tiểu Man?"
"Ngươi thực sự nhận ra con bé, đúng không? Con bé ở đâu?", Hoàng Phủ Chiến Hùng đứng bật dậy, kích động nói.
Vạn Lam Hinh nhắm mắt lại nói: "Cô ấy đã chết rồi!"
“Không thể nào, làm sao con bé có thể chết được?”, Hoàng Phủ Chiến Hùng gầm lên, không thể tiếp nhận sự thật mà Vạn Lam Hinh vừa nói ra.
“Cô ấy đã chết thật rồi, ta không cần phải lừa gạt ông làm gì”, Vạn Lam Hinh lại nói.
"Có phải các ngươi đã giết chết con bé hay không? Có phải như vậy không?", Hoàng Phủ Chiến Hùng chạy đến bên cạnh Vạn Lam Hinh, dùng hết sức nắm lấy vai cô ta mà lắc mạnh.
Vạn Lam Hinh vốn đã bị thương rất nặng, giờ lại bị Hoàng Phủ Chiến Hùng lắc lư kịch liệt như vậy, khiến cho cô ta thậm chí còn ho ra máu, thật sự không còn cách nào có thể chịu đựng được nữa.
Khi Vạn Lam Hinh sắp ngất đi, Hoàng Phủ Chiến Hùng mới buông Vạn Lam Hinh ra, Vạn Lam Hinh ngã xuống đất, thì thào đáp lại: "Ta không giết cô ấy, nhưng cô ấy đã chết. Các ngươi đừng lãng phí công sức nữa!"
Nói xong, Vạn Lam Hinh liền ngất đi.
“Tộc trưởng, có muốn ta đánh thức cô ta không?”, Hoàng Phủ La Sát hỏi.
“Không cần, gọi Thái Canh qua đây”, Hoàng Phủ Chiến Hùng cau mày nói.
“Vâng!”, Hoàng Phủ La Sát đáp, khiêng Vạn Lam Hinh xuống và gọi Hoàng Phủ Thái Canh đến.
Sau khi Hoàng Phủ Thái Canh đến, lão ta chắp tay chào Hoàng Phủ Chiến Hùng: "Tộc trưởng".
"Bát thúc, không phải thúc đã nói rằng Minh Châu chưa chết sao? Ta vừa tra hỏi một nữ tù binh Đại Hạ, nhưng cô ta nói rằng con bé đã chết!", Hoàng Phủ Chiến Hùng bi thương nói.
“Đã chết?”, Hoàng Phủ Thái Canh ngạc nhiên, sau đó lấy bàn xương voi ra, bắt đầu bấm tay suy đoán. Trong lúc đó, Hoàng Phủ Chiến Hùng cũng nhỏ một giọt máu vào, cuối cùng có một tia sáng lóe lên. Hoàng Phủ Thái Canh lẩm bẩm nói: "Tộc trưởng, Minh Châu chưa chết. Ngài nhìn xem, có thể thấy trên bàn xương voi này có một đường lớn chính giữa và hai vạch mảnh hai bên, chúng tượng trưng cho Minh Châu và Minh Ngọc. Nếu như một trong hai người chết thì sẽ thiếu đi một vạch mảnh, điều này không thể sai được".
“Như vậy là người phụ nữ kia đã nói dối?”, Hoàng Phủ Chiến Hùng hừ lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT