Mùa đông sẽ không có chiến sự, đây chính là thông lệ mỗi năm, Hoa hồng Tử thần cũng không ngăn Dương Ân rời đi. Nàng ta hiểu rõ địa vị có một không hai ở trong quân của Dương Ân, đến nàng ta cũng không so được. Cho dù là đại nguyên soái thì cũng phải nể mặt Dương Ân, huống hồ là nàng ta chứ.
“Ra ngoài thì chú ý một chút, bây giờ ngươi đã không giống ngày xưa nữa”, lúc thấy Dương Ân sắp rời khỏi lều, nàng ta không nhịn được mà lên tiếng dặn dò.
Dương Ân quay đầu liếc nhìn Hoa hồng Tử thần rồi nở nụ cười sáng lạn: “Đa tạ đã quan tâm”, sau đó hắn lại nói: “Nếu có thể thì cô hãy thu thập một ít dược vương, đặc biệt là những dược vương giúp cho việc nâng cao thực lực của cô, đừng vội vàng nuốt chúng, có lẽ ta sẽ giúp cô luyện chế thành đan vương nâng cấp cảnh giới”.
“Ngươi không lừa ta chứ?”, Hoa hồng Tử thần lộ ra vẻ mặt xúc động mà hỏi lại.
“Ta đã bao giờ lừa cô chưa?”, Dương Ân hết cách, nói. Hắn ngừng một lát rồi bổ sung một câu: “Nếu ta luyện chế ra thì sẽ coi nó là sính lễ nhé?”
Đôi mắt xinh đẹp của Hoa hồng Tử thần chợt nảy lên hai tia sát khí, quát lên: “Cút!”
“Ha ha, ta cút đây. Cô đợi mà làm người phụ nữ của ta đi”, Dương Ân đắc ý cười lớn, cưỡi Tiện Cốt Đầu, Tiểu Hắc nằm trên vai, nhanh chóng xuất phát về nơi mà cỏ Hàn Ngân chỉ dẫn.
Khắp núi toàn là tuyết trắng, Tiện Cốt Đầu lao nhanh như gió, không hề bị ngăn cản.
Trong lúc Tiện Cốt Đầu đang chạy thì rất nhiều khí lạnh không ngừng thấm vào cơ thể của Dương Ân, nhưng cũng không thể gây bất cứ ảnh hưởng nào cho hắn. Thân thể của hắn đã trải qua hai lần tôi luyện cực hạn, thể phách vô cùng khỏe mạnh, lại có Lam Yêu Cơ nên thân thể của hắn lại được nâng cấp một lượt, đã khiến cho thân thể của hắn trở thành nước lửa không thể xâm nhập.
“Cuối cùng thì cũng có thể ra ngoài cho thoáng khí, thật sự là thoải mái!”, Dương Ân cưỡi trên mình Tiện Cốt Đầu, nhìn cảnh tượng tuyết phủ trắng phau trước mặt thì tâm trạng vô cùng dễ chịu.
Lúc này, hắn mới cảm nhận được mình là người tự do, không chịu ảnh hưởng của thân phận ngục nô nữa. Cho dù, bây giờ hắn quay về Vương thành thì cũng quang minh chính đại mà đi, không phải chịu hạn chế nào cả.
Đây không chỉ là tự do trên cơ thể mà còn là tự do về tinh thần, khiến cho tinh thần của cả người hắn đều rõ ràng là trở nên hoàn toàn khác biệt.
Đương nhiên Dương Ân sẽ không vì thế mà hài lòng. Hắn không chỉ muốn quang minh chính đại quay lại Vương thành mà còn đem theo cả vinh quang và quyền lực quay về, lấy lại tất cả những gì thuộc về Dương gia hắn.
…
Ở Vương thành Đại Hạ, các tòa nhà được xây san sát, cao thấp không đều. Một một tòa đều xây theo phong cách cổ xưa, mái nhà có cột đỏ làm khung lợp ngói xanh, khung lưới gỗ làm tường, vẽ hình long phượng, trông thật nguy nga.
Đây chính là trung tâm của hoàng triều Đại Hạ, hoàng thất Đại Hạ đều sinh sống ở đây, thuộc vùng đất hội tụ long khí. Tất cả người dân sống ở đây đều được long khí ban ân, tinh thần của ai nấy đều cao hơn một chút so với dân cư sống ở những thành trì khác. Đây cũng là lý do vì sao mà các đại gia tộc ở các thành trì khác đều muốn chuyển tới đây, bám rễ ở Vương thành, vì đây chính là nơi để lại phúc cho con cháu.
Mọi người trong Vương thành an cư lạc nghiệp, nhịp sống sôi động, khắp nơi đều mang một vẻ phồn hoa.
Ở Vương thành, có một nơi là phủ đệ Vương tước quý tộc. Ở đây có một cửa lớn màu đỏ thẫm rất rộng, bốn cột trụ khắc rồng vẽ phượng, còn có một đôi kỳ lân thần thú trấn trạch trừ tà, trong viện còn có mười mấy tiểu biệt viện không đều nhau, phân bố tầng tầng lớp lớp, bao phủ bởi cây xanh, hoa cỏ kỳ lạ thơm ngát, còn có hòn non bộ, thác nước, cầu nhỏ, đình nghỉ chân, cái gì cũng có, trông vô cùng giàu có và tao nhã.
Trong một đình nghỉ chân, có một cô gái đang ngồi gảy đàn tì bà, từng âm thanh êm tai truyền khắp trong viện, khiến trăm hoa đua nở, chim muông khẽ hót. Cảnh tượng này khiến người ta vô cùng vui vẻ.
Nhưng một giọng nói độc ác vang lên đã phá vỡ cảnh đẹp này.
“Đừng đàn nữa, không hay chút nào. Cái gì mà đệ nhất âm kỹ cũng chỉ đến thế, cút, cút đi cho ta”, đây chính là giọng nói của một cô gái.
Đưa mắt liếc cô gái trong đình, cô ấy khoảng 20 tuổi, nhưng lại duyên dáng động lòng người, đôi mắt như những làn sóng xanh, toát ra ánh sáng mê người, thân hình lung linh gợi cảm, mềm dẻo và linh hoạt như một con rắn. Cô ấy chính là đệ nhất âm kỹ của Vương thành Thiên Âm.
Thiên Âm nhìn như một cô gái yếu đuối vô hại, nhưng sức quyến rũ của cô ấy thì lại nghiêng nước nghiêng thành, khiến không biết bao nhiêu vương tôn quý tộc say mê cô ấy.
Còn cô gái vừa nói chuyện cũng không tầm thường. Cô ta ăn mặc đẹp đẽ, khí chất cao quý bức người, tuy đã 28 tuổi nhưng dáng vẻ trông cũng rất xinh đẹp. Có thể thấy ngày trước cũng là một giai nhân, duy chỉ có một điều là vẻ đố kị hiện lên trên ấn đường, tỏ vẻ bất mãn với còn cô gái xinh đẹp hơn trước mặt cô ta.
Nếu Dương Ân ở đây thì chắc chắc sẽ nhận ra thiếu nữ này chính là Đường Kiều Diễm, người đã làm thay đổi cuộc đời hắn. Cô ta cũng chính là con gái của Vương tước phủ đệ này, mang dòng máu hoàng tộc, được gọi là quận chúa.
“Quận chúa không thích, vậy thì nô tì cáo lui”, Thiên Âm khẽ khom lưng hành lễ rồi đáp lại.
“Đi, đi ngay lập tức, sau này cha ta lại kêu ngươi tới thì ngươi đừng tới”, Đường Kiều Diễm tức giận quát.
Thiên Âm chỉ cười nhạt thì ôm cây đàn tì bà uyển chuyển rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT