Liệt Tử Anh không có cách nào ra tay với Dương Ân tại nơi đông người, kỷ luật của quân đội gã ta vẫn khá tuân thủ, vậy thì nơi giải quyết ân oán cá nhân cũng chỉ còn có đài khiêu chiến mà thôi.

Liệt Tử Anh liên tiếp thắng mười trận, giành được chức danh thiếu tướng, có đủ tự tin dẫm chết Dương Ân trên đài khiêu chiến.

“Ngươi nói khiêu chiến là khiêu chiến à, thế chẳng phải phó đoàn trưởng Dương sẽ mất mặt lắm sao, hay là để ta ra trận thay cho phó đoàn trưởng Dương?”, Tào Thanh Cung thay Dương Ân nghênh chiến, nói.

Cho dù hắn ta cũng chỉ giả vờ khách sáo, nhưng Dương Ân cũng biết được hắn ta có lòng muốn hóa giải những ân oán trước đây, như vậy là đủ rồi.

“Ngươi là cái thá gì?”, Liệt Tử Anh trầm giọng nói.

“Ta chẳng là cái thá gì, trung tướng Tào Kiến Đạt chính là cha ta, Tào Thanh Cung ta chính là phó thống lĩnh tiểu đoàn thiết giáp hạng nặng”, Tào Thanh Cung kiêu ngạo đáp.

Sau khi Liệt Tử Anh nghe thấy vậy, ngọn lửa trong lòng yếu đi không ít, cho dù gã ta có sư tôn là Vương Cửu Trọng, nhưng cha người ta là trung tướng, đều là cảnh giới vương giả, địa vị lại cao hơn gã ta, dù gã ta có vừa thăng cấp lên thiếu tướng, thì cũng không muốn đắc tội một trung tướng.

“Nể mặt ngươi, chuyện này tạm thời bỏ qua”, Liệt Tử Anh đè ép lửa giận trong lòng xuống mà nói.

“Ngươi nói bỏ qua là bỏ qua à, chuyện ngươi làm Lam Hinh tỷ bị thương còn chưa tính đâu, ngươi muốn lên đài khiêu chiến chứ gì, ta tác thành cho ngươi, ngày mai phân sinh tử trên đài khiêu chiến”, Dương Ân tức giận nói, tiếp đó hắn nói với Tào Thanh Cung: “Thống lĩnh Tào, hãy đưa ta đi gặp trung tướng Tào, ta có chút chuyện gấp muốn nhờ ông ấy”.

“Được thôi, mời phó đoàn trưởng Dương đi theo ta”, Tào Thanh Cung lập tức biến thành dáng vẻ xun xoe đáp lời.

Dương Ân, Vạn Lam Hinh cùng đi theo Tào Thanh Cung đến gặp Tào Kiến Đạt, chỉ để lại Liệt Tử Anh ôm đầy một bụng tức.

“Ngày mai, trên đài khiêu chiến, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”, Liệt Tử Anh âm thầm thề.

Dương Ân hoàn toàn không thèm để tâm đến Liệt Tử Anh, từ lúc chém được một vương giả cảnh giới Địa Hải, hắn chưa từng coi bất cứ võ sĩ cấp tướng ra gì.

Đây không phải là tự phụ, mà là tự tin.

Trên đường, Tào Thanh Cung do dự một lúc, rồi mới nói lời tạ tội với Dương Ân: “Phó đoàn trưởng Dương, chuyện đắc tội lúc trước mong ngươi bỏ quá cho!”

“Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, ta cũng có chỗ không đúng, mong thống lĩnh Tào không để trong lòng mới phải”, Dương Ân đáp.

Đây chính là cái gọi là người kính ta một thước, ta nhường người một trượng.

“Có câu nói này là ta yên tâm rồi, sau này có chỗ nào cần dùng đến Tào Thanh Cung này, Tào Thanh Cung ta tuyệt không hai lời”, Tào Thanh Cung thề thốt.

“Vậy thì xin được tạ ơn trước”, Dương Ân đáp lại.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến lều của Tào Kiến Đạt, Dương Ân đi thẳng vào vấn đề, kể lại sự tình cho Tào Kiến Đạt, hắn cần một tấm tướng phù, để đi tìm tông tích của Từ Tiểu Cường.

Hắn có thể khẳng định chắc chắn rằng sự biến mất của Tiểu Man có liên quan đến Từ Tiểu Cường.

Đây chỉ là chuyện nhỏ đối với Tào Kiến Đạt, ông ta đưa tấm tướng phù cho Dương Ân, còn để Tào Thanh Cung phụ trách dẫn đường cho Dương Ân, đi thẳng đến bộ doanh tìm người.

Tuy nhiên, trong bộ doanh cũng không nghe ngóng được tung tích gì của Từ Tiểu Cường, Dương Ân không hề bỏ cuộc, hắn lại lần lượt đi đến các quân doanh khác để thăm dò, sau khi lan truyền trên một phạm vi lớn, cuối cùng cũng có binh sĩ biết được Từ Tiểu Cường đang dưỡng thương trong một lều trại.

Dương Ân không nói nhiều, đi thẳng đến nơi lều trại đó.

Theo mô tả của người binh sĩ đó, Từ Tiểu Cường không biết bị thương gì, được đại nhân trong lều trại đó cứu, sau đó ra lệnh bọn họ làm sạch băng bó vết thương cho Từ Tiểu Cường, thế mới biết được tông tích của Từ Tiểu Cường.

Khi Dương Ân sắp đến lều trại nơi Từ Tiểu Cường dưỡng thương, Tào Thanh Cung kéo Dương Ân lại mà nói: “Phó đoàn trưởng Dương, đó là doanh trại cung phụng, không lỗ mãng xông vào được đâu”.

“Doanh trại cung phụng?”, Dương Ân nghi ngờ hỏi.

“Không sai, người ở trong này không tính là thuộc về quân đội, nhưng bọn họ đều có sức mạnh phi thường, vào lúc quan trọng có thể giúp quân đội một tay, cho nên địa vị của bọn họ có hơi cao siêu, không thể tùy ý đắc tội”, Tào Thanh Cung trả lời.

“Không sao, chẳng qua là ta có chuyện muốn hỏi Từ Tiểu Cường, không định đắc tội họ”, Dương Ân đáp lại một tiếng, tiếp tục đi về phía lều trại đó.

Tào Thanh Cung bất lực, chỉ có thể cùng Dương Ân tiến về phía trước.

Khi họ đến trước lều trại, lại thấy Liệt Tử Anh từ bên trong đi ra.

“Lại là mấy người, lẽ nào muốn khai chiến trước sao?”, Liệt Tử Anh nhìn thấy Dương Ân liền tức giận bừng bừng.

Gã ta đã nhún nhường nhiều lần, nhưng đối phương cứ ép đến tận cửa nhà, thì gã ta cũng không thể nhịn nổi nữa.

“Từ Tiểu Cường ở chỗ của ngươi?”, Dương Ân cũng không ngờ Liệt Tử Anh lại ở đây, cau mày hỏi.

“Ta không biết ngươi đang nói ai”, Liệt Tử Anh mù mờ đáp.

“Vậy ngươi tránh ra, bọn ta vào trong xem”, Dương Ân nói.

“Hỗn xược, ngươi có biết đây là nơi của sư tôn ta không, cho dù tướng quân của các người đến cũng không dám vô lễ như vậy”, Liệt Tử Anh lớn tiếng.

“Tránh ra cho ta”, Dương Ân gầm lên.

Hắn gấp gáp muốn tìm tông tích của Tiểu Man, dáng vẻ như chuẩn bị ra tay đến nơi.

“Đây là tướng phù, bọn ta cần bái kiến cung phụng đại nhân bên trong”, Tào Thanh Cung vội vàng lấy ra miếng tướng phù nói.

“Cho dù các người có nói gì đi nữa, đều đừng hòng bước được vào đây nửa bước”, Liệt Tử Anh ra vẻ kiên định chưa từng có.

Sư tôn của gã ta đang ở trong, làm gì có chuyện gã ta lại run sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play