"Đoàn trưởng và phó đoàn trưởng vừa mới làm ầm ĩ cái gì vậy?"
"Ngươi bị ngu à? Rõ ràng là đang tán tỉnh nhau đó".
"Phó đoàn trưởng Dương quá lợi hại, ngay cả đoàn trưởng của chúng ta mà hắn cũng dám động vào, vậy thì còn chuyện gì mà hắn không làm được đâu chứ?"
"Không phải đâu, vừa rồi đoàn trưởng rất tức giận, không phải phó đoàn trưởng Dương đã chạy trốn trối chết đó hay sao?"
"Mắng là yêu, đánh là thương. Với chiến lực của đoàn trưởng muốn bắt phó đoàn trưởng dễ như trở bàn tay, nhưng ngươi không phát hiện ra nàng ta không hề làm như vậy sao? Đoàn trưởng của chúng ta sợ rằng cũng đã động lòng xuân rồi, phó đoàn trưởng là một thiếu niên anh minh thần võ, tiền đồ sáng sủa như thế cơ mà".
...
Chỉ như vậy mà chuyện Dương Ân cùng hoa hồng Tử thần "tán tỉnh" nhau đã truyền đi khắp nơi, Dương Ân ngay lập tức trở thành nhân vật nổi tiếng của quân đoàn Tử Thần, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc về chuyện này.
Sau đó, Tào Kiến Đạt cầm quyết định bổ nhiệm tới cho mấy thống lĩnh trong quân đoàn Tử Thần, vốn muốn để cho Dương Ân tự mình đi phát quyết định bổ nhiệm, nhưng Dương Ân đã mời phó quan mặt lạnh đến để làm việc đó. Tào Kiến Đạt bị cách làm này của Dương Ân khiến cho kinh ngạc, hắn vậy mà lại không muốn kể công, ông ta không khỏi cảm thán: "Tên nhóc này đúng là có tầm nhìn xa, tương lai dù có ở đâu chắc chắn cũng sẽ trở thành một nhân vật lớn, thật may là ta vẫn chưa đắc tội chết với hắn".
Tào Kiến Đạt đường đường là một trung tướng, đã gặp qua không ít những người phi phàm, nhưng người còn trẻ mà lại biết cách làm việc như Dương Ân thật chẳng có được mấy người.
Rất nhiều thống lĩnh trong quân đoàn sau khi nhận được quyết định bổ nhiệm liền cảm thấy vô cùng xúc động, bọn họ chưa bao giờ dám nghĩ tới có một ngày sẽ trở thành một thống lĩnh chân chính trong quân đội, đối với Dương Ân lại càng thêm cảm kích và khâm phục.
Phó quan mặt lạnh cũng thầm thở dài trong lòng: "Mới đến không bao lâu mà đã có thể khiến cho quân đoàn Tử Thần thay da đổi thịt, cứ đà này thì sớm muộn quân đoàn Tử Thần cũng sẽ được vào biên chế, khó trách đoàn trưởng phải nhìn hắn bằng con mắt khác".
Sau khi xong việc, Dương Ân theo Tào Kiến Đạt đến gặp Phần Thiên Hùng.
Những điều kiện còn lại, Dương Ân vẫn phải thảo luận thêm với Phần Thiên Hùng, không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.
Đây là lần đầu tiên Dương Ân bước vào lều của nguyên soái Phần Thiên Hùng, đây dúng là nơi sang trọng khí khái bậc nhất trong quân đội, bên trong trưng bày vô số thứ quý giá, còn có chiến lợi phẩm, bản đồ quân sự, bản đồ Đại Hạ,... biểu hiện cho chức vị tôn quý nhất nơi đây của ông ta.
Phần Thiên Hùng đang ngồi trước tấm da hổ lớn ở trung tâm, nhìn thấy Dương Ân đi vào liền đứng dậy cười nói: "Dương Ân đến rồi sao, mau ngồi xuống nói chuyện".
Phần Diệu Dương đang đứng sau lưng của Phần Thiên Hùng, hai mắt như cũng muốn rơi ra, cha của gã có khi nào lại tỏ ra ôn hòa với một tên thủ hạ như vậy, cho dù là mấy vị trung tướng kia tới đây thì cha vẫn luôn cao cao tại thượng, tuyệt đối sẽ không bao giờ nói chuyện thân thiết, tên Dương Ân tiểu tốt này có tài cán gì mà để cho cha của gã coi trọng đến thế?
“Dương Ân bái kiến nguyên soái”, Dương Ân không dám làm càn, đối với Phần Thiên Hùng vẫn rất cung kính cúi đầu.
Dù thế nào thì ông ta cũng là thống soái chỉ huy mấy chục vạn đại quân, còn hắn chỉ là dựa vào vị sư tôn lợi hại của mình mới có thể được đối phương tiếp đãi như vậy mà thôi.
Bây giờ hắn không được đắc ý, càng không nên để lộ cái đuôi của mình.
Phần Thiên Hùng hơi ngạc nhiên với thái độ của Dương Ân, sau đó ông ta liền cười nói: "Được, miễn lễ, Dương Ân ngươi ngồi đi".
Lần này, Dương Ân không còn khách sáo nữa, ngồi xuống đối mặt với Phần Thiên Hùng.
Phần Thiên Hùng có khí chất vô cùng uy nghiêm, đây là kết quả của nhiều năm chinh chiến sát phạt trên sa trường tôi luyện thành, Dương Ân có thể đối mặt với một nhân vật lớn như thế này mà không hề lộ ra nửa điểm tự ti, đúng là rất đáng khen.
"Dương Ân, về chuyện tối hôm qua, tướng quân ta xin thay mặt tạ lỗi với sư tôn của ngươi", Phần Thiên Hùng chân thành nói.
Dương Ân khoát tay một cái nói: "Tối hôm qua xảy ra chuyện gì ta đều không nhớ, tin rằng sư tôn của ta cũng không nhớ, đại tướng quân có chuyện gì xin cứ việc dặn dò, chỉ cần là chuyện Dương Ân ta có thể làm được, nhất định ta sẽ dốc lòng dốc sức mà làm".
Thấy Dương Ân thể hiện lòng trung thành, Phần Thiên Hùng cũng cảm thấy an tâm, ông ta vốn còn sợ bị một vị siêu cấp Vương giả để ý, thì cho dù là đại nguyên soái thống lĩnh mười mấy vạn đại quân như ông ta cũng không có năng lực chống lại được.
"Chuyện là như thế này, ngũ hoàng tử điện hạ trong lúc khiêu chiến với kẻ khác bị chặt mất một cánh tay, cần phải có một viên Tiếp Cốt đan để nối lại, ta nghe nói sư tôn của ngươi còn là một vị dược vương, cho nên muốn nhờ sư tôn luyện chế giúp một viên Tiếp Cốt đan, không biết có được hay không?", Phần Thiên Hùng hỏi.
"Hóa ra là chuyện này. Sư tôn đối với tên đệ tử kém cỏi như ta vẫn rất là chiếu cố, cho nên chuyện này cũng không lớn, có điều chuyện dược liệu vẫn phải nhờ đại tướng quân sắp xếp một chút, quy tắc này chắc là đại tướng quân cũng hiểu rõ?", Dương Ân nói.
Phần Thiên Hùng vui mừng khôn xiết, lập tức nói: "Đây là chuyện đương nhiên. Ngươi có thể lấy bất cứ dược liệu nào cần thiết ở kho sau. Nếu có dược liệu đặc biệt nào không có ở đó, thì ngươi cũng đừng ngại nói ra, bọn ta sẽ cố gắng hết sức để tìm ra nó".
"Đại tướng quân thật hào phóng, vậy thì ta cũng không khách sáo nữa. Quả thật là ta cũng muốn xem qua một vài dược liệu, đây cũng chính là bài kiểm tra mà sư tôn muốn ta phải hoàn thành", Dương Ân mỉm cười nói.
Trong lòng Dương Ân tràn đầy vui sướng, hắn nghĩ thầm: "Đống dược liệu ở kho sau kia ơi, phó đoàn trưởng ta tới đây!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT