Tào Kiến Đạt chỉ có một người con trai, trong tình huống bất đắc dĩ mới thế, chứ ông ta sao có thể nhẫn tâm làm vậy được chứ.
Đau còn hơn là chém vào chính ông ta.
Nhưng đây là việc không thể không làm, nếu không con trai ông ta sẽ mất mạng.
Ngũ hoàng tử thấy Tào Kiến Đạt đã chém tay Tào Thanh Cung, lửa giận trong lòng đã tiêu tan đi phân nửa, nhưng vẫn nói: “Chỉ cần lấy lại cánh tay cho ta thì ta sẽ tha cho mạng chó của hắn ta!”
Sau đó, ông ta gọi người ôm con trai mình lập tức rời đi, trị thương cho con trai trước.
Lúc này ngũ hoàng tử mới hỏi Phần Thiên Hùng: “Nguyên soái Phần, rốt cuộc có cứu được cánh tay của ta không?”
Phần Thiên Hùng trịnh trọng đáp: “Lão thần sẽ gắng sức để cứu cánh tay của ngũ hoàng tử điện hạ”.
“Ta không muốn nghe mấy câu đó, rốt cuộc bây giờ ông có cách làm ra Tiếp Cốt đan hay không?”, ngũ hoàng tử hỏi.
“Tiếp Cốt đan là đan vương, triều đình ta chỉ có hai vị đại sư luyện chế được, giờ mà về hoàng cung thì không kịp nữa, khí huyết cánh tay sẽ cạn khô, rất khó hồi phục…”, Phần Thiên Hùng lại nói, nhưng chưa nói xong thì ngũ hoàng tử đã hét lên: “Ta hỏi là giờ ông có Tiếp Cốt đan không?”
“Không có, nhưng…”
“Nhưng cái gì mà nhưng, đường đường là đại nguyên soái, ông nói chuyện dứt khoát được không hả!”
“Có người có thể luyện chế, nhưng không biết người ta có chịu hay không”.
“Là sao hả, còn có kẻ nào dám làm trái mệnh lệnh của ông à?”
Phần Thiên Hùng đương nhiên không thể nói là mình vừa mới đắc tội người ta được, chỉ có thể nói đơn giản là có một vị Dược Vương thần bí ở trong quân và thu một đệ tử, nhưng vị Dược Vương này hành tung bất định, phải cầu xin đệ tử của ông ta thì vị Dược Vương đó mới chịu ra tay. Mà thân phận của đệ tử kia thì hơi đặc thù, ông ta cũng không cưỡng ép người ta được.
Ngũ hoàng tử không tin, trong quân ngũ làm gì có ai dám không nghe lời của đại nguyên soái, chán sống hay sao.
“Ngũ hoàng tử, binh sĩ đó là người của quân đoàn Tử thần thì thôi đi, nhưng sư tôn của hắn vốn không phải người của giới thế tục. Nếu ta bắt ép hắn làm gì thì sẽ bất lợi với quân đoàn lắm”, Phần Thiên Hùng giải thích.
“Vậy ông nói xem phải có điều kiện gì mới mời được sư tôn của hắn ra tay?”ngũ hoàng tử hỏi.
Phần Thiên Hùng do dự một lúc mới nói: “Nếu được thì mong ngũ hoàng tử điện hạ đích thân lộ diện nói chuyện với binh sĩ đó, có lẽ khi hắn biết thân phận của ngài rồi thì sẽ khiến sư tôn của hắn lộ diện. Ta sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của hắn”.
Ngũ hoàng tử cũng hết cách, nghĩ đi nghĩ lại rồi đáp: “Được, cho hắn đến gặp ta ngay”.
“Lúc này… Muộn quá rồi, ta nghĩ nên để ngày mai”, Phần Thiên Hùng khó xử nói.
Ban nãy ông ta mới đắc tội người ta, đến sư tôn của người ta còn dạy cho ông ta một bài học thì lấy đâu ra mặt mũi mời người ta trở lại nữa.
Nghĩ thôi cũng đã thấy ức rồi. Đường đường là đại nguyên soái mà không làm gì được một binh sĩ nhỏ.
Ngũ hoàng tử rất vội vàng, muốn gặp người kia luôn, nhưng sau khi Phần Thiên Hùng khuyên ngăn thì mới chịu dừng lại.
Phần Thiên Hùng đi ra khỏi lều của ngũ hoàng tử thì lập tức gọi Tào Kiến Đạt đến lều của mình. Ông ta long trọng nói với Tào Kiến Đạt: “Chuyện của Tư Mã Nạp Đồ cứ thế cho qua đi, trao cho ông ta một cái danh hiệu anh hùng chết trận, Kiến Đạt thấy sao?”
Tào Kiến Đạt không chút do dự nói: “Đại tướng quân anh minh ạ!”
“Ừ, giờ cháu trai cũng bị chém tay rồi, ta nghĩ chắc ngươi cũng muốn nối liền lại tay cho nó chứ?”, Phần Thiên Hùng lại hỏi.
“Đại tướng quân, thuộc hạ đã biết nên làm gì rồi ạ. Mai thuộc hạ sẽ đi gặp Dương Ân và đưa ra một điều kiện hợp lý để sư tôn hắn ra tay luyện đan”, Tào Kiến Đạt mà còn không hiểu ý của Phần Thiên Hùng là gì nữa thì phí phạm bao nhiêu năm trong quân doanh quá.
“Tốt lắm, dù có phải trả giá cỡ nào thì cũng phải khiến hắn đồng ý. Ta không được phép làm cho ngũ hoàng tử điện hạ thất vọng, huống hồ còn là chuyện liên quan đến sống chết của con trai ngươi”, Phần Thiên Hùng đáp.
Tào Kiến Đạt hiểu rõ, ông ta và Phần Thiên Hùng bàn một chút về điều kiện có thể chấp nhận rồi mới rời đi.
…
Chuyện Dương Ân giết chết Tư Mã Nạp Đồ không hề bị truyền ra ngoài, cũng không có mấy ai biết chuyện này. Các cấp trên đã hạ lệnh cấm không cho phép ai nói ra chuyện này.
Dương Ân trở về thì ngủ một giấc đến sáng, hắn quá mệt mỏi. Chiến đấu với Vương giả đã tiêu hao không chỉ là sức mạnh đan điền mà còn cả lực tinh thần.
Sau khi tỉnh dậy, những lĩnh ngộ mà sư tôn bất ngờ kia để lại cho hắn đều đã tọa lạc trong thần đình, rất khó mà xóa đi được.
Dương Ân còn chưa kịp bò dậy tu luyện thì đã cảm nhận được có người chờ mình ở bên ngoài.
Hắn sửa sang lại một chút rồi từ từ đi ra, thầm nghĩ: “Mới bảnh mắt ra mà đã tìm ta rồi, không lẽ là cấp trên muốn phạt ta?”
Dương Ân mở cửa lều ra thì thấy Tào Kiến Đạt mang theo hai viên tướng chờ bên ngoài.
“Phó đoàn trưởng, tướng quân Tào muốn gặp ngài”, hộ vệ Chu Dũng nói.
“Chu Dũng, sao ngươi lại để Tào tướng quân chờ bên ngoài thế này, thất trách quá cơ”, Dương Ân giả vờ quát mắng, hắn hiểu rõ hơn ai hết vì sao Tào Kiến Đạt đến đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT