Sau khi Phần Thiên Hùng và các trung tướng có mặt nghe kể lại xong, tất cả đều tỏ ra ngạc nhiên.
“Vẫn còn có một mầm non ưu tú như vậy, nhưng lại ở trong quân đoàn Tử Thần, thật đáng tiếc!”, Phần Thiên Hùng nhẹ thở dài.
“Đúng vậy, cho nên thuộc hạ xin đại tướng quân hạ lệnh để cho thuộc hạ thu nhận hắn về dưới trướng của mình, để không bỏ sót nhân tài”, Nghiêm Mân An chắp tay nói.
“Thuộc hạ cũng muốn có một nhân tài như vậy dưới trướng mình”, Nam Tề Tần nãy giờ chưa nói lời nào, cuối cùng cũng đã lên tiếng.
Nam Tề Tần là vị trung tướng cao nhất trong số các vị trung tướng, ông ta cao bảy thước, thân hình vô cùng cường tráng, sừng sững như núi, nhìn vào liền có cảm giác nổi bật giữa đám đông.
“Lão Nam, là ngươi muốn hay con gái của ngươi muốn đây?”, Nghiêm Mân An châm chọc.
“Đều giống nhau, đều giống nhau cả!”, Nam Tề Tần cười nói.
Nam Như Nam là con gái của Nam Tề Tần, qua những gì mà cô ta đã làm, thân là một người cha như Nam Tề Tần tất nhiên có thể hiểu được mắt nhìn người của con gái mình. Nếu như con gái của ông ta đã để ý tới Dương Ân, vậy thì chắc chắn hắn phải có chỗ hơn người, cho nên ông ta hy vọng có thể thu Dương Ân về dưới trướng của mình, để cho con gái của ông ta có cơ hội gần gũi lâu dài.
“Xem ra các ngươi đều đã bỏ qua một chuyện, tên nhóc đó mặc dù có chút bản lĩnh, nhưng hắn xuất thân là một ngục nô!”, Tào Kiến Đạt chế nhạo nói.
“Anh hùng không luận xuất xứ, bất kể hắn phạm vào tội gì, thì đều đã lập công chuộc tội, không có gì đáng nói”, Nghiêm Mân An lại nói.
“Không sai!”, Nam Tề Tần cũng đáp lại ngắn gọn.
Tào Kiến Đạt lại hỏi: “Các ngươi có biết rằng hắn là con trai của Dương Trấn Nam không?”
Dương Trấn Nam là Bá tước thế tập, dòng dõi danh gia vọng tộc, rất có danh tiếng, dù ở biên cương xa xôi họ vẫn biết đến sự tồn tại của ông ấy, tuy nhiên mấy tháng trước nhà họ Dương đã bị tịch thu tài sản và Dương Trấn Nam đã bị cách chức Bá tước, chuyện đó đã gây náo động trong một thời gian.
Bây giờ cả Nghiêm Mân An và Nam Tề Tần đều lộ ra nét mặt vô cùng khó coi, bọn họ thật sự không tìm hiểu kỹ lai lịch của Dương Ân, chứ đừng nói tới lai lịch của người mà hắn đã đắc tội.
“Nói tới nói lui, lại nói về mấy người con trai của Dương Trấn Nam. Dương Trấn Nam có hai con trai, nổi bật nhất là Dương Nghĩa, chưa đến mười lăm tuổi đã đỗ trạng nguyên khoa Văn, có thể nói người này là Văn Khúc Tinh hạ phàm. Tuy vậy, do dính líu tới chuyện của ca ca mình là Dương Ân, cậu ta đã bị buộc phải từ bỏ vị trí vốn có của mình chỉ vì cứu mạng của cả nhà, quả thực là một chuyện đáng tiếc!”, Phần Thiên Hùng khẽ thở dài, dừng một chút ông ta còn nói: “Dương Ân bị bắt, trở thành ngục nô, vậy mà vẫn có thể bay cao giữa lúc khốn cùng, quả thực cũng rất tài giỏi! Dương Trấn Nam đã sinh được hai đứa con trai tốt, đáng tiếc!”
“Đại tướng quân, chi bằng cứ giao Dương Ân cho thuộc hạ xử lý, chắc chắn Phúc An Vương cũng không muốn nhìn thấy hắn trở lại triều đình một lần nữa”, Tào Kiến Đạt đề nghị.
Nghiêm Mân An giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không thể nói ra lời.
Nam Tề Tần không chút lo lắng, nói: “Đại tướng quân, nếu như Dương Ân đã có thể dựa theo quy định mà hoàn thành việc chuộc tội, thì chuyện đã qua cũng nên bỏ qua, không cần phải tiếp tục giày vò không buông như thế”.
“Lời này sai rồi, nếu để cho hắn tiếp tục phát triển, sau này hắn nhất định sẽ tìm Phúc An Vương báo thù, đến lúc đó sẽ chính là do sơ suất của chúng ta”, Tào Kiến Đạt phản bác.
"Các ngươi không cần cãi nhau nữa, tên nhóc đó đang ở quân đoàn Tử Thần, thì cứ để cho hắn tiếp tục kiến công lập nghiệp, nói không chừng lại có một ngày hắn anh dũng chết trận nơi sa trường, đó cũng là một chuyện tốt, không phải sao?", Phù Vinh đứng bên cạnh nói.
Phần Thiên Hùng không bình luận gì, ông ta chỉ gõ ngón tay lên mặt bàn, những người khác nghe thấy vậy thì cũng ngừng tranh cãi.
Một lúc sau, Phần Thiên Hùng nói: “Để cho hắn ở lại quân đoàn Tử Thần đi. Dù gì thì quân đoàn Tử Thần cũng là đội tiên phong, việc sắp xếp cho họ dẫn đầu đánh quân Man là điều không thể thiếu. Nếu như hắn có thể sống sót thì hãy bàn tiếp, còn nếu như hắn chết trận ngoài chiến trường thì cũng xem như là đã có một kết cục tốt, các ngươi thấy sao?”
"Đại tướng quân anh minh!", các tướng sĩ đồng thanh đáp.
Trong quân doanh này, Phần Thiên Hùng là nguyên soái cao nhất, chiến lực của ông ta cũng là số một, không ai dám làm trái lời nói của ông ta.
Sau đó, Phần Thiên Hùng lại nói: “Các ngươi lo chuẩn bị chọn thiếu soái và thiếu tướng mới đi. Khi chiến tranh xảy ra, thời gian để thế hệ trẻ mài dũa rèn luyện cũng đã đến rồi”.
“Vậy Dương Ân có đủ tư cách để tham gia không?”, Tào Kiến Đạt hỏi lại.
“Người của quân đoàn Tử Thần không được phép tham gia!”, Phần Thiên Hùng trực tiếp phát ra quân lệnh.
“Vâng, thưa đại tướng quân!”, Tào Kiến Đạt lập tức vui mừng đáp lại.
Trước mắt, Dương Ân đã biểu hiện quá mạnh mẽ, nếu thật sự để cho hắn tham gia trận tranh chức thiếu soái thiếu tướng, chỉ sợ hắn sẽ tạo dựng được chỗ đứng cho mình trong quân doanh.
Nhưng bây giờ đã có lệnh của nguyên soái, không cho hắn cơ hội tham gia khiêu chiến lần này, xem như Tào Kiến Đạt cũng đã phần nào trút giận được cho con trai của mình.
Dương Ân không hề biết rằng mình đã bị đá ra khỏi cục diện, thậm chí còn suýt bị Tào Kiến Đạt tuyên án tử hình. Sau khi gặp Vạn Lam Hinh và Tiểu Man, hắn quay trở lại doanh trướng của mình gọi Tiểu Hắc, chuẩn bị để Tiểu Hắc luyện chế ra loại đan dược có thể phục hồi vết thương của Lý Đại Chủy.
Tuy nhiên, Tiểu Hắc đã nói với hắn rằng muốn luyện chế Hoạt Cốt đan thì nhất định phải có “Hoạt Cốt Thủy”, nhưng trên người Tiểu Hắc cũng không có sẵn, vì vậy hắn cần phải đi tìm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT