Côn yêu Hồng Vũ Đoạn thuộc một trong mười thống lĩnh, tháng trước gã vẫn còn xếp trong top mười nhưng gã đã thách đấu Lý Đại Chủy để tăng thứ hạng, đồng thời còn đánh gãy chân đối phương.
Côn yêu thách thức Lý Đại Chủy cũng là có lý do, không chỉ đơn giản là gã muốn nâng cao thứ hạng thống lĩnh mà gã còn muốn biết tung tích của Khỉ Gầy, muốn cướp đoạn côn của Khỉ Gầy.
Đáng tiếc, khi đó Khỉ Gầy đã bị Man Nhân bắt giữ, tất nhiên Côn yêu rất bất mãn, gã phát tiết lên người Lý Đại Chủy, ai bảo Lý Đại Chủy là thủ lĩnh của Khỉ Gầy chứ.
Sức mạnh của Lý Đại Chủy vốn dĩ hơn hẳn Côn yêu, nhưng Côn yêu ẩn núp trong một khoảng thời gian nên sức mạnh đã đột phá đến cảnh giới đỉnh cấp, đồng thời còn có được một kỹ thuật dùng côn điêu luyện, chiến lực thể hiện ra không hề tầm thường. Lý Đại Chủy còn bị thương khi bị quân Man Di truy sát, cảnh giới giảm xuống nhân tướng cao cấp nên gã ta bị đánh bại cũng là chuyện bình thường.
Hoàng Minh Oanh chỉ biết đại khái tình hình là đã báo cáo lại cho Dương Ân, Dương Ân thì cảm thấy bất bình thay Lý Đại Chủy: “Côn yêu đúng không? Ta còn chưa định trừng phạt bọn họ nhưng xem ra hành động lần này phải lập tức được hoàn thành ngay!”
“Được, Dương Ân thay ta trừng trị Côn yêu, phế một cái chân của hắn là đủ rồi!”, khuôn mặt dữ tợn Lý Đại Chủy tỏ vẻ không cam lòng.
Mặc dù gã ta không thể biết rõ Dương Ân đã đến cảnh giới nào, nhưng hắn có thể sống sót trở lại từ dãy núi Lang Yên rồi trở thành thống lĩnh chỉ bằng một cú đấm thì gã ta tin rằng Dương Ân cũng có năng lực trừng trị Côn yêu.
Từ ngày đầu tiên quen biết Dương Ân, gã ta đã biết Dương Ân không phải là người bình thường.
“Thống lĩnh, Côn yêu đã đạt đến sức mạnh cảnh giới đỉnh cấp rồi”. Hoàng Minh Oanh ở bên cạnh nhắc nhở.
“Thì sao?”, Dương Ân xem thường, sau đó hắn lại nói: “Mọi người có biết lều của hắn ta ở đâu không? Ta muốn hạ chiến thư với hắn ta!”
“Thật ra không cần phiền phức như vậy đâu, thống lĩnh muốn thách đấu với Côn yêu thì có thể đến “đài khiêu chiến”, mấy ngày hôm nay hắn ta ở đó luyện côn pháp, đã đánh bại liên tiếp mười mấy người rồi”, Hoàng Minh Oanh ở bên cạnh nói.
Đài khiêu chiến là nơi náo nhiệt nhất trong doanh quân Trấn Man, ở đó có tổng cộng 18 sàn đấu, chỉ cần muốn lấy công trạng thì đứng trên đài khiêu chiến. Nếu thắng đối thủ thì có thể lấy được công trạng, càng thắng nhiều ván liên tiếp thì càng lập được nhiều công trạng, còn có thể nhận được chức vụ trực tiếp.
Khi không có chiến tranh, rất nhiều binh sĩ muốn tăng công trạng của mình nên đã đến đài khiêu chiến để thách đấu, kẻ thắng cũng chính là vua.
Đài khiêu chiến có hai loại: Một là đài thách đấu theo chiến lực; hai là đài khiêu chiến theo kỹ năng chiến đấu. Mỗi loại đài đều có chín sàn và cách thách đấu cũng khác nhau.
Đài khiêu chiến theo chiến lực là chỉ có cảnh giới và độ mạnh yếu của chiến lực, ai càng mạnh thì càng có thể xưng vương.
Đài thách đấu theo kỹ năng chiến đấu thì được thiết lập cho những binh sĩ không đặc biệt mạnh về sức chiến đấu, quy định là không được sử dụng huyền khí, chỉ có thể dùng kỹ thuật đánh nhau để so tài, kỹ năng của ai càng cao thâm thì chiến thắng càng dễ dàng hơn. Hình thức thách đấu này cũng khá phổ biến trong quân đội, bởi vì tất cả binh sĩ đều muốn tôi luyện kỹ năng chiến đấu của mình, như vậy mới có thể phát huy sức chiến đấu mạnh mẽ hơn, hơn nữa những võ sĩ không cùng cấp còn có thể cùng lên đài thách đấu, điều này khiến việc này càng thú vị hơn so với việc thách đấu chiến lực.
Hiện giờ, để tôi luyện côn pháp của mình, Côn yêu đang thách đấu những binh sĩ trên đài thách đấu sức chiến đấu, đã thắng 67 trận liên tiếp, thành tích khiến người khác ngạc nhiên.
“Rất tốt, nếu đã ở trên đài thách đấu thì ta đánh hắn ta ngã xuống đài thách đấu, trút giận thay cho thống lĩnh Lý!”, Dương Ân nói nhỏ, sau đó hắn nói với Lý Đại Chủy: “Thống lĩnh Lý, ông hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng bỏ cuộc dễ dàng như vậy! Có lẽ ta sẽ có cách chữa cho chân của ông, không bao lâu nữa chúng ta lại có thể sát cánh chiến đấu bên nhau”.
“Thật sự có hy vọng sao?”, ánh mắt của Lý Đại Chủy lóe sáng, sau đó thở nhẹ, nhưng mặt gã ta nhanh chóng ảm đạm: “Ngươi đánh gãy chân của Côn yêu đi thì ta mới mãn nguyện được!”
Gã ta cảm thấy lời nói này của Dương Ân là đang an ủi mình, nhưng thật ra Dương Ân lại có lòng tin như vậy, hắn có Tiểu Hắc ở đây, để luyện một viên đan dược khôi phục các chi bị gãy có lẽ cũng không khó lắm.
Dương Ân để lại chút thức ăn và đồ uống cho Lý Đại Chủy, bảo Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh đi thông báo cho thuộc hạ của mình, cử người đến chăm sóc Lý Đại Chủy, còn hắn thì tiến thẳng đến đài thách đấu.
Nhưng Dương Ân chưa đi được bao xa, đã có vài người tới, sau khi hắn nhìn rõ một người trong số họ thì ngạc nhiên kêu lên: “Lam Hinh tỷ!”
Trong số những người tới có Vạn Lam Hinh, cô ta mặc quân phục, bộ giáp nữ này tôn lên vóc dáng tinh tế của cô ta càng thêm xinh đẹp uyển chuyển, đôi chân dài di chuyển thể hiện sự mạnh mẽ, sống động, gương mặt của cô ta thì không chút phấn son, có thể nhìn thấy ngũ quan thanh tú và cả khí chất hiên ngang oai hùng.
Người phụ nữ như thế này trời sinh chính là một đóa hoa trong quân đội, ai nhìn cũng sẽ sinh ra dục vọng chinh phục mãnh liệt.
Xung quanh Vạn Lâm Hinh có năm người, bốn nam một nữ, mặt mũi còn khá trẻ, người lớn nhất chỉ khoảng 30 tuổi, chắc chắn thuộc về thế hệ hãn tướng trẻ tuổi, họ mặc chiến giáp, lưng đeo binh khí chiến đấu, ai cũng uy vũ bất phàm.
Một trong số họ có một người rất có khí chất anh hùng, toàn thân gã tỏa ra một ánh hào quang bức người, giống như đứa con của Mặt trời, mái tóc dài lấp lánh, bộ áo giáp đỏ sẫm, cái kích Phương Thiên đỏ rực, dù nhìn thế nào cũng giống những đứa con cưng của ông trời thu hút sự chú ý của nhiều người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT