Bây giờ, gã đem tới nhiều người như thế tới vây quanh chỗ này của Dương Ân đã là hai năm rõ mười rồi.

Đặng Song Mậu cưỡi một con ngựa Hàn Huyết to lớn, trên người đội mũ sắt, mặc giáp chiến, như một tướng quân trên ngựa, trông uy võ bất phàm, bên trái phải gã lại có một đám người cưỡi ngựa đi theo.

“Không ngờ hai tên trộm vô sỉ như các ngươi lại đi làm chó giữ cửa!”, Đặng Song Mậu nhìn từ trên cao xuống Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh coi thường nói.

Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh cũng biết uy danh của Đặng Song Mậu. Đây chính là người dám thách thức cả côn yêu. Tuy rằng bị bại dưới tay côn yêu, nhưng là bại mà vinh. Họ hiểu rõ khoảng cách với đối phương, nhưng vừa nghĩ tới võ lực của Dương Ân thì lại ung dung hơn nhiều.

“Đặng Song Mậu, ngươi tới nương nhờ phó thống lĩnh Dương đúng không?”, Hoàng Mạc Cái cười nhạt rồi nói với Đặng Song Mậu.

Hoàng Minh Oanh ở bên cạnh cũng cười nói: “Ca ca, huynh xem gã mang một đám người ngựa ngay ngắn đến rồi, đương nhiên là tới nương nhờ phó thống lĩnh Dương đấy. Lẽ nào gã còn muốn tạo phản sao?”

“Hai tên trộm các ngươi cũng thật đúng là phu xướng phụ tuỳ đấy nhỉ!”, Đặng Song Mậu cười lạnh lùng. Sau đó, hắn gầm lên: “Ta tới để thế chỗ vị trí phó thống lĩnh của thằng nhóc kia. Các ngươi biết điều thì mau chóng quy thuận, nếu không thì xử lý cả các ngươi”.

“Hừ, đừng cho rằng cậy đông mà coi thường vợ chồng bọn ta nhé”, Hoàng Mạc Cái hừ lạnh nói.

“Ca ca, không bằng chúng ta cùng nhau hợp lực xử lý gã rồi cống cho thống lĩnh là được rồi”, Hoàng Minh Oanh đề nghị nói.

“Bỏ đi, binh khí chiến đấu của chúng ta đang ở chỗ thống lĩnh, lần này, tha cho gã”, Hoàng Mạc Cái đè thấp giọng nói.

“Nói phải lắm, vậy đợi lần sau là được”, Hoàng Minh Oanh chột dạ nói.

Không có binh khí chiến đấu trong tay, quả thật họ không có cách nào mà đối kháng với Đặng Song Mậu.

“Xem ra các ngươi không định nhường đường rồi. Người đâu, kéo bọn chúng ra”, Đặng Song Mậu vẫy tay với đám người bên cạnh nói.

Sau đó, một phần ba số người bước ra xuất chiêu với Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh.

“Đặng Song Mậu, ngươi lên đi, đừng tưởng bọn ta sợ các ngươi!”, thế nào thì Hoàng Mạc Cái cũng là cường giả cảnh giới cấp tướng trung kỳ, đương nhiên sẽ không sợ hãi.

“Ca ca đừng nói nữa, chiến đi, chúng ra tay rồi”, Hoàng Minh Oanh nói một tiếng thì xuất chiêu với đám người đang vây quanh.

Hoàng Mạc Cái cũng không cợt nhả nữa mà phối hợp với Hoàng Minh Oanh cùng nhau xông lên đối phó với đám người kia.

Hai người họ liên thủ, lực chiến đấu bùng nổ, sức mạnh chưởng quyền giao nhau, đá ra đòn phối hợp cực kỳ tinh tế, huyền khí bay tán loạn, đối kháng với sức mạnh tấn công của những kẻ đang vây quanh kia.

Ầm ầm!

Cuộc đụng độ giữa các huyền khí khiến những tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, màu sắc sặc sỡ bắn tứ tung, vô cùng kịch liệt.

Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh không hổ là võ giả hợp lực là có thể đối kháng với cảnh giới cấp tướng cao cấp. Trong mấy cái chớp mắt đã đánh bay mấy người, mà họ cũng đồng thời giải phóng huyền khải, hình thành hai tầng phòng ngự dày dặn. Hai người lưng tựa lưng, huyền khải hoà vào nhau khiến hàng phòng ngự lại nâng lên một bậc ngăn chặn tất cả những đòn tấn công bình thường.

“Thật mất thời gian, Trương Cung tách chúng ra!”, Đặng Song Mậu gầm lên với một người đàn ông đeo cây cung lớn đứng phía sau.

Người đàn ông này cũng không nhiều lời, chỉ khẽ gật đầu rồi lấy cái cung lớn sau lưng, đồng thời lấy ba mũi tên đặt lên cung tên. Trong khoảnh khắc, ba mũi tên đồng thời bắn về phía vợ chồng Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh.

Viu! Viu! Viu!

Ba mũi tên cùng bắn nhưng thứ tự lại không đều nhau, một trước, một trung, một sau, hình thành một đường thẳng, đều là bắn về cùng một phương hướng.

Ba mũi tên liên tiếp!

Đây là tuyệt kỹ của Trương Cung, gã lại có thực lực cảnh giới cấp tướng trung kỳ, uy lực bắn ra vô cùng kinh người. Ba mũi tên thành một hàng, uy lực như một thương dài phóng ra, mang theo huyền khí dồi dào, kể cả cảnh giới cấp tướng cao cấp cũng kiêng dè.

Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh cảm nhận được uy hiếp mạnh mẽ, khiến bọn họ không thể liền một khối nữa mà bị ép tách ra để trốn tránh. Nếu không sẽ bị mũi tên đáng sợ kia bắn nổ tung.

Bùm!

Khi hai người vừa tách ra thì trên mặt đất vừa đứng bị nổ tung thành một hố sâu, đất đá bay tán loạn, lực phá huỷ kinh hoàng.

“Không hay rồi, họ muốn chia chúng ta ra để đánh!”, Hoàng Minh Oanh kinh hoàng hô lên.

“Ổn định tinh thần, liên hợp lại một lần nữa là được!”, Hoàng Mạc Cái bình tĩnh hơn Hoàng Minh Oanh rất nhiều. Hắn ta chuẩn bị nhanh chóng liền lại một khối với Hoàng Minh Oanh, nhưng đáng tiếc những kẻ vây quanh tấn công kia không phải là những kẻ ngốc, dốc toàn lực để cuốn lấy bọn họ, không cho họ cơ hội liên hợp lại.

Cứ như thế, đôi vợ chồng trộm cắp bọn họ bị Đặng Song Mậu đánh bại.

Sau khi tách ra, lực chiến đấu của họ đã giảm sút rõ rệt, dù sao, trong tay họ cũng không có binh khí mà trong đám người của Đặng Song Mậu ra tay cũng không thiếu võ giả cùng cấp với bọn họ, không thua mới là chuyện lạ.

Hai người bị giải đến trước mặt Đặng Song Mậu, trên người có bao nhiêu vết máu, nhưng trên mặt thì lại mang vẻ không phục.

“Nể mặt lòng trung thành của các ngươi, mỗi người cắt một cánh tay để trừng phạt!”, Đặng Song Mậu lộ ra vẻ mặt hung ác nói.

Lần này thì rốt cuộc, vẻ kinh hoàng cũng hiện lên trên khuôn mặt của Hoàng Mạc Cái và Hoàng Minh Oanh.

Đúng lúc người của Đặng Song Mậu muốn ra tay chặt đứt cánh tay của hai người họ thì một âm thanh vang vọng truyền đến: “Nếu ngươi dám động đến bọn họ thì thống lĩnh ta sẽ chặt đứt cả tứ chi của ngươi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play