“Được rồi, chúng ta quay về thôi, gần đây, những tên tộc Man di tấn công có chút hung hãn. Ta nghi ngờ chúng chuẩn bị phát động một cuộc tổng tấn công dữ đội. Chúng ta phải đem tin tức trở về mới được”, Nghiêm Minh Tranh nói với đám người phía sau, ngừng một lát, hắn ta nhìn Dương Ân và Khỉ Gầy nói: “Chắc hai vị cùng đường với bọn ta chứ?”

Dương Ân do dự một lát rồi mới gật đầu nói: “Được đi cùng đại nhân là vinh hạnh của hai huynh đệ chúng ta”.

“Được, sau khi quay về ta sẽ báo đáp ơn cứu mạng của hai vị, đồng thời bẩm báo lên tướng quân công lao lần này của các ngươi. Thân mang tội của các ngươi có thể càng nhanh chóng được rửa sạch”, Nghiêm Minh Tranh thành thật nói.

Dương Ân bình tĩnh cảm ơn một tiếng, Khỉ Gầy thì lại vô cùng mong đợi. Lúc đầu hắn ta cũng là bị hàm oan mà bị tống vào ngục, có thể rửa sạch tội danh thì đương nhiên là cầu còn không được.

Cứ như vậy, Dương Ân và Khỉ Gầy đi theo cùng đội của Nghiêm Minh Tranh trở về quân Trấn Man.

Trên đường đi, đương nhiên Nghiêm Minh Tranh cũng biểu hiện rất nhiệt tình với Dương Ân, xưng huynh gọi đệ luôn với Dương Ân và Khỉ Gầy, nói sau này trong quân gặp phải chuyện phiền phức thì đều có thể tới Xích Hầu doanh tìm hắn ta. Hắn ta có thể thay họ giải quyết.

Dương Ân cảm nhận được ý tốt của Nghiêm Minh Tranh, nên cũng không có ác cảm gì mà dần dần tiếp nhận ý tốt của hắn ta. Dù sao có thêm bạn, có thêm đường thì luôn là một chuyện tốt.

“Đúng rồi, Dương huynh đệ, đợi thoát khỏi thân phận ngục nô thì có dự định gì không?”, Nghiêm Minh Tranh ném một túi rượu về phía Dương Ân rồi hỏi.

Dương Ân nhận lấy túi rượu, ngửa cổ lên uống một ngụm rồi cười nói: “Có lẽ là ở lại trong quân để lập nhiều quân công hơn chút”.

Thật ra, hắn muốn ở lại trong quân đợi đến khi thành Vương thì sẽ trở lại Vương thành.

“Suy nghĩ của Dương huynh đệ không tệ, nam nhi phục vụ quốc gia, kiến công lập nghiệp trên sa trường, vang danh thiên hạ!”, Nghiêm Minh Tranh tỏ vẻ khát vọng mà nói.

Nhìn ra được Nghiêm Minh Tranh là một người rất yêu nước, hắn ta thích cảm giác chiến đấu lập công trên sa trường.

Dương Ân không biết nói sao, nên chỉ cười mà không đáp. Hắn không có quá nhiều tình cảm tốt đẹp với hoàng thất Đại Hạ, chuyện lớn như kiến công lập nghiệp cũng không muốn nghĩ quá nhiều. Hắn chỉ muốn thành Vương, giành lại tất cả những gì thuộc về Dương gia bọn họ.

“Cha, mẹ, đệ, mọi người đều khỏe chứ?”, Dương Ân nặng nề thở dài trong lòng.

Nghĩ lại, hắn đã xa người thân hai, ba tháng rồi. Cũng không biết họ sống tốt hay không, trong lòng gấp gáp muốn gặp bọn họ.



Tại một thị trấn nhỏ ở cực Nam của Đại Hạ, một thiếu niên trông giống Dương Ân mấy phần đang giảng bài cho vài đứa bé trong một căn phòng vô cùng đơn sơ.

Thiếu niên này phong độ xuất chúng. Tuy mặc quần áo vải đay, giày cỏ, nhưng không thể che giấu được vẻ khí khái trời sinh nho nhã. Cậu ấy cầm quyển sách, đầu khẽ lắc lư, miệng đọc không ngừng, khiến những đứa trẻ kia nghe thấy mà say mê.

“Thánh nhân dạy: Tam nhân hành, tất hữu ngã sư yên. Trạch kì thiện giả nhi tòng chi, kì bất thiện giả nhi cải chi...”

(Ba người cùng đi, ắt có người là thầy mình, chọn cái tốt của họ mà học theo, cái chưa tốt của họ để sửa bản thân.)

Nửa tiếng sau, thiếu niên kết thúc bài giảng, rất nhiều đứa trẻ vây xung quanh thiếu niên tíu tít hỏi không ngừng, không hề kính sợ chút nào với thầy giáo thiếu niên này mà chỉ có tình cảm thân thiết, nhiệt tình.

Thiếu niên nhẹ nhàng vỗ về những đứa trẻ bên mình, kiên nhẫn từng chút giải thích ý nghĩa của bài giảng.

Đám trẻ nghe hiểu xong mới nhảy chân sáo rời đi.

Thiếu niên sắp xếp lại sách vở trong tay, sau đó cầm túi đựng sách bước ra khỏi phòng học.

Lúc này, bên ngoài phòng học có một thiếu nữ xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy đang chớp chớp đôi mắt to nhìn thấy thiếu niên thì gọi lớn: “Dương Nghĩa, huynh có thể tới nhà ta ăn cơm không?”

Ở một trấn nhỏ xa xôi này mà có một cô gái dám to gan mời một thiếu niên về nhà ăn cơm, điều này chắc chắn là một chuyện chấn động và cũng chứng tỏ, cô gái này có ý yêu thích thiếu niên kia.

Thiếu niên tên Dương Nghĩa nở nụ cười hiền lành: “Cảm ơn Mộ Dung tiểu thư, tiểu sinh còn phải tới công đường để sắp xếp văn án”.

Người này không phải Dương Nghĩa, em trai Dương Ân thì còn là ai?

Ba tháng trước, cậu ấy là trạng nguyên khoa văn cao trung, là văn khúc tinh của hoàng triều Đại Hạ, được biết đến như là thiếu niên thiên tài có khả năng là một trong tam công trong tương lai.

Đáng tiếc, vì bị liên lụy chuyện của Dương Ân, anh trai của cậu ấy mà tự nguyện cách chức để đổi lấy cho anh trai một đường sống, cho nên mới bị điều đến sống ở nơi khô cằn này, không có thánh chỉ thì cả đời không thể về lại Vương thành nửa bước.

“Dương Nghĩa, kể cả huynh không đến công đường một ngày thì cha ta cũng sẽ không trách huynh đâu”, thiếu nữ tên là Mộ Dung nồng nàn nhìn thẳng Dương Nghĩa mà nói.

Dương Nghĩa lễ độ trả lời: “Không dám vì chuyện tư mà quên việc công”.

Sau đó, cậu ấy lướt qua Mộ Dung đi về một hướng khác, không quan tâm tới Mộ Dung đứng lặng tại chỗ.

Dương Nghĩa vừa đi vừa ngước mắt nhìn lên trời cao lẩm bẩm: “Ca, huynh phải sống thật tốt, cho đệ đọc ra một đạo thánh hiền, rồi có thể giải quyết nguy cơ của cả nhà chúng ta”.

Nam Bắc xa xôi, anh em tình thâm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play