Người ra tay cứu giúp vị thống lĩnh trẻ tuổi kia ngoài Dương Ân ra thì còn ai nữa.

Tay Dương Ân giương cây cung sừng bò, nhắm chuẩn hướng về phía cây đinh ba của Thạch Xa Cường bắn tên, cứu vị thống lĩnh trẻ tuổi kia.

“Vậy mà lại vẫn có khỉ Đại Hạ đến nộp mạng, giết hết bọn chúng cho ta!”, Thạch Xa Cường vô cùng tự đắc, gã nhìn thấy Dương Ân cưỡi hổ Hỏa Vân trụi lông đến nên không hề coi trọng, một tên thiếu niên chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi thì có thể mạnh đến đâu chứ?

“Tất cả rút lui!”, sau khi thoát chết khỏi mũi đinh ba tử thần kia, vị thống lĩnh trẻ tuổi của Đại Hạ liền hạ lệnh rút lui, hắn ta không thể để những người huynh đệ khác đều chết ở đây.

Vị thống lĩnh trẻ tuổi này chính là phó thống lĩnh Nghiêm Minh Tranh, đồng thời hắn ta còn là ứng cử viên cho vị trí thiếu tướng, và cũng là một trong những lựa chọn cho chức thiếu soái.

Những người lính Đại Hạ trước mặt này đều đến từ Xích Hầu Doanh, bọn họ quanh năm điều tra động tĩnh của quân Man, phản hồi tin tức cho quân đội một cách nhanh nhất, là một đội quân mà doanh trại chiến đấu không thể thiếu.

Lần này, đám người Nghiêm Minh Tranh gặp nạn là vì đám người Thạch Xa Cường đã giăng bẫy để bọn họ tiến vào, muốn tiêu diệt phân đội Xích Hầu bọn họ.

Sở trường của Xích Hầu Doanh là ẩn nấp, do thám và tốc độ chạy nhanh như bay, lực chiến đấu thực sự kém hơn rất nhiều so với Chiến Long Doanh và Chiến Hổ Doanh.

Đáng tiếc, trước mắt bọn họ muốn rút lui nhưng lại không hề dễ dàng, số lượng quân Man đông hơn, hơn nữa đã hình thành thế bao vây, bọn họ bắt buộc phải phá vòng vây mới có thể thoát ra ngoài.

“Đừng ai trong các ngươi mong thoát được!”, Thạch Xa Cường vô cùng tự tin nói.

Gã cưỡi Man Ngưu tiếp tục đuổi theo Nghiêm Minh Tranh, không cho Nghiêm Minh Tranh có nửa cơ hội để nghỉ xả hơi, đồng thời, gã cũng phân tâm chú ý đến Dương Ân - kẻ bắn lén mình vừa rồi. . Truyện Tiên Hiệp

Dương Ân cũng không còn bắn tên nữa, hắn cưỡi hổ Hỏa Vân tiến từng bước về phía trước, ánh mắt chủ yếu dừng trên người Khỉ Gầy, điều hắn thực sự quan tâm cũng chỉ là bản thân Khỉ Gầy, sự sống chết của những người khác, hắn đều không màng.

“Tiểu huynh đệ ngươi mau chạy đi, uy lực của quân Man rất lớn!”. Nhìn thấy Dương Ân tiến sâu vào trong, Nghiêm Minh Tranh không quên nhắc nhở ân nhân của mình.

“Không sao, đám quân Man cỏn con này chẳng là cái gì cả!”, Dương Ân cười đáp.

“Vậy sao? Vậy ngươi ăn đòn này của ta đi!”, Thạch Xa Cường buộc Nghiêm Minh Tranh phải lui về phía Dương Ân, sau khi tới vị trí cách Dương Ân chưa đến mười trượng, đòn tấn công của gã cuối cùng lại chuyển hướng, trực tiếp đâm về phía Dương Ân.

Sức mạnh của đòn tấn công này giống như Địa Long tấn công, cát và đá trên mặt đất đều bị thổi bay, thân cây đều bị nứt toác, uy lực khiến cho người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Thạch Xa Cường tuyên bố rằng gã muốn giải quyết Dương Ân chỉ bằng một chiêu, không cho Dương Ân một chút cơ hội nào để ngừng nghĩ, đây cũng là sự trừng phạt dành cho Dương Ân vì lúc nãy đã ngăn cản gã giết Nghiêm Minh Tranh.

“Tiểu huynh đệ tránh ra!”, Nghiêm Minh Tranh cũng không ngờ Thạch Xa Cường đột nhiên từ bỏ mục tiêu tấn công là mình, hắn hét lên một tiếng thất thanh, cầm thanh liệt xỉ kiếm chém về phía Thạch Xa Cường, muốn ép Thạch Xa Cường phải thu hồi đòn tấn công đối với Dương Ân.

Đáng tiếc, Thạch Xa Cường vốn không hề quan tâm đến nhát kiếm này của Nghiêm Minh Tranh, bộ huyền giáp bao phủ cơ thể gã vô cùng dày và chắc chắn nên không sợ lưỡi kiếm của Nghiêm Minh Tranh.

Dương Ân đối mặt với đòn tấn công của Thạch Xa Cường thì không hề có một chút sợ hãi, giờ đây sức mạnh của cảnh giới cấp tướng bình thường vốn không có bất kì uy hiếp nào đối với hắn cả.

“Tiện cốt đầu, bắt hắn lại cho ta!”, Dương Ân vỗ lên người hổ Hỏa Vân nói thầm.

Hổ Hỏa Vân là một yêu tướng đỉnh cấp, nó đủ mạnh để đối phó với Thạch Xa Cường.

Grào!

Hổ Hỏa Vân phun ra ngọn lửa, trực tiếp khiến cho cây đinh ba của Thạch Xa Cường vỡ tan tành, sức mạnh của Thạch Xa Cường hoàn toàn không thể làm tổn thương Dương Ân dù chỉ là cọng lông.

Yêu lực phát ra từ Hổ Hỏa Vân cũng khiến cho Thạch Xa Cường khiếp sợ, gã biến sắc: “Vậy mà lại là một con hổ yêu đỉnh cấp!”

“Ngươi cút qua đây chịu chết đi!”, trong khoảng thời gian này Hổ Hỏa Vân bị Dương Ân thuần phục đến nỗi không dám cáu kỉnh, hiện giờ không dễ gì mới có thể trút hết ra, nó đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này rồi.

Dương Ân và Tiểu Hắc đã nhảy xuống khỏi người Hổ Hỏa Vân, cho Hổ Hỏa Vân một cơ hội tốt để thể hiện.

“Con mèo con này bị ngươi dồn ép đến mức bực bội rồi!”, Tiểu Hắc nhẹ thở dài nhìn Dương Ân.

Dương Ân buông tay cười đáp: “Như vậy không phải rất tốt sao? Để cho nó chịu bực bội nhiều một chút, nó sẽ càng hung hãn hơn một chút!”

“Máu của con mèo con này quá hỗn tạp, có thể đột phá trở thành Yêu Vương đã là cực hạn rồi, không phải là thú cưỡi tốt nhất của ngươi”, Tiểu Hắc nói.

“Hay là ngươi biến to lên làm thú cưỡi của ta đi!”, Dương Ân liếc nhìn Tiểu Hắc trên vai một cái nói.

“Gâu gâu, ngươi phải nhận thức cho rõ, hiện giờ ngươi là nhân sủng của bổn Tiên Hoàng, đừng có phát ngôn bừa bãi, nếu không chỉ cần vài phút là có thể xử lí ngươi!”, Tiểu Hắc bất mãn nói.

“Hehe, Tiểu Hắc, hai chúng ta sao lại phân chia rạch ròi thế chứ?”, Dương Ân mặt dày cười nói.

Lúc này, Hổ Hỏa Vân đang đấu với Thạch Xa Cường, Nghiêm Minh Tranh có thể nhân cơ hội này trốn thoát.

Sau khi Nghiêm Minh Tranh thở phào nhẹ nhõm, không quan tâm đến thương thế trên cơ thể, hắn quay người, chắp tay nói với Dương Ân: “Tại hạ phó thống lĩnh Xích Hầu quân Trấn Man - Nghiêm Minh Tranh, đa tạ ơn cứu mạng của tiểu huynh đệ!”

Dương Ân đáp lễ: “Quân đoàn Tử thần - Dương Ân bái kiến Nghiêm thống lĩnh!”

“Ngươi là người của quân đoàn Tử Thần?”, vẻ mặt Nghiêm Minh Tranh vô cùng kinh ngạc.

Dương Ân gật đầu đáp: “Phải!”

“Đều là người của mình, giờ chúng ta rút lui trước, tránh để quân Man một mẻ hốt gọn cả đám!”, Nghiêm Minh Tranh nói.

“Nghiêm thống lĩnh, ở đây chỉ có một đám quân Man cỏn con này, chúng ta hợp lực giết hết bọn chúng không phải sẽ lập công sao!”, Dương Ân nói.

“Hiện giờ quân Man rợ có hơn 60 người, bên chúng ta cũng chỉ còn lại chưa đến 30 người, thực lực...”. Nghiêm Minh Tranh phân tích, chỉ là hắn ta vẫn còn chưa nói xong, liền nghe thấy Dương Ân nói: “Đám người này không đủ để làm nóng cơ thể nữa!”

Dứt lời, Dương Ân cũng không nhàn rỗi nữa, trực tiếp lao thẳng về phía đám quân Man.

“Chó Đại Hạ lại đến nữa, giết!”, sau khi một tên người Man phát hiện ra Dương Khai lao tới, hắn cầm gậy răng sói vung về phía Dương Ân, đây vậy mà lại là một tên Man sĩ đỉnh cấp, lực đánh tương đương với cảnh giới cấp tướng, một gậy này đánh xuống lóe lên bóng loáng, sức công phá thật đáng kinh ngạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play