Dương Ân đã chịu đói 3 ngày rồi, nếu cứ thế này nữa thì hắn sẽ chết mất. Khó khăn lắm mới tìm được một viên đá Xích Cương để đổi lấy bữa ăn, thế mà giờ lại bị người khác cướp mất, hắn không giận sao được?

Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người phụ nữ vừa mập vừa xấu đứng bên cạnh, phía sau ả là hai tên đàn ông khác. Bọn hắn mặc đồ tù, dưới chân có dây xích dài, cũng là thân phận ngục nô.

“Mụ mập kia, mau trả đá Xích Cương cho ta!”, đối phương là một phụ nữ mập, Dương Ân cũng không quan tâm mà quát lên.

“Tiểu tử, ngươi nói chuyện sạch sẽ chút đi. Đây là Vương tỷ tỷ, hoa khôi của khu ngục 68 này đấy. Nếu ngươi còn dám bất kính nữa ta sẽ vả cái miệng của ngươi đó!”, một tên ngục nô gầy trơ xương phía sau mụ mập quát lớn.

“Nói nhiều với hắn làm gì, chúng ta cùng đi lên dạy dỗ tiểu tử này, nếu không hắn sẽ không biết ở đây ai mới là chủ!”, một tên ngục nô lùn khác nói.

Người phụ nữ này nhìn Dương Ân, thấy Dương Ân còn trẻ lại anh tuấn, ánh mắt lộ ra vẻ thèm thuồng, bèn phất tay: “Trúc Can, Thạch Đản, không vội, để ta nói với tiểu ca ca này hai câu”, sau đó ả tiến lên định vuốt ve khuôn mặt của Dương Ân, nhưng Dương Ân lại tưởng ả định tát mình, bèn trốn sang bên cạnh.

“Mụ mập, mau trả đá Xích Cương của ta đây, nếu không đừng trách ta ác!”, Dương Ân lạnh giọng quát.

“Ôi chao, muốn đá Xích Cương cũng dễ thôi, tối nay hầu hạ bản cô nương đi, nếu bản cô nương vừa ý thì ngày nào cũng có ngươi đá Xích Cương, sao nào?”, ả mập Vương Diễm chỉ tay nói.

Dương Ân chợt muốn nôn ọe. Hắn từng thấy rất nhiều phụ nữ xấu rồi, nhưng cái loại vừa xấu vừa mập thế này thì không nhiều chút nào, hắn thật sự chịu không nổi.

Nếu bảo hắn đi hầu hạ ả ta thì hắn thà chết còn hơn là chịu nhục.

Dương Ân không dài dòng mà cướp lấy viên đá Xích Cương trong tay Vương Diễm.

Vương Diễm rất mập nhưng phản ứng không hề chậm. Ả tránh thoát được động tác của Dương Ân, mà còn kéo tay hắn lại, khiến hắn ngã vào lòng ả.

Cơ thể Dương Ân cường tráng, nhưng bị bỏ đói mấy ngày nên đã yếu ớt vô cùng, chẳng có mấy sức. Hắn bị người ta kéo thẳng vào trong ngực.

Mặt Dương Ân đập thẳng vào phần ngực đồ sộ của Vương Diễm, gần như không thở nổi.

Hai tên ngục nô phía sau Vương Diễm thì nhỏ dãi thèm thuồng, chỉ muốn được thế chỗ của Dương Ân.

Nhưng lúc này Dương Ân chỉ muốn chết. Đường đường là một Tử tôn, nữ tì hầu hạ hắn đẹp hơn con mụ mập này bao nhiêu lần, thế mà giờ hắn lại bị ả vũ nhục như thế, đúng là kinh tởm.

Dương Ân giãy giụa liên tục, nhưng lại bị Vương Diễm ấn chặt lại: “Thiếu niên trẻ, hãy đi theo ta đi, ta sẽ đối xử tốt với ngươi mà. Ở cái khu 68 này, ta nói là làm, sau này ngươi đi theo ta ăn ngon mặc đẹp, nếu không thì đừng hòng lấy đá Xích Cương nào hết”.

Dương Ân không chịu nhục, gắng sức tránh thoát, nhưng ả mập này mạnh đến kinh ngạc, hắn không thể phản kháng nổi, cuối cùng con chó nhỏ màu đen kia sủa một tiếng rồi nhảy lên ngoạm lấy đá Xích Cương, nhanh chóng chạy đi.

“Ôi trời, cái thứ lông lá hôi hám kia ở đâu ra vậy, mau đánh chết nó cho ta!”, Vương Diễm ghét nhất là mấy thứ nho nhỏ nhiều lông, sợ đến mức thả Dương Ân ra rồi ra lệnh cho hai tên ngục nô kia đi bắt chú chó đen.

Chú chó nhỏ màu đen di chuyển cực nhanh, hai tên ngục nô không thể nào bắt nổi, lại còn thỉnh thoảng sủa mấy tiếng, vẫy cái mông nhỏ. Cái đuôi ngắn cũn đó nhìn khiêu khích vô cùng, khiến hai tên ngục nô tức giận gào ầm ĩ.

“Con chó kia, mau đứng lại cho ta! Ta mà bắt được mi thì cứ chờ bị nướng đi!”, tên ngục nô gầy mắng chửi.

“Ừ, tuy ít thịt nhưng cũng đủ làm một bữa!”, tên ngục nô lùn phụ họa.

Chú chó đen không vì bị uy hiếp mà sợ, ngược lại còn dẫn bọn chúng đến nơi có đá tạp. Mỗi lần hai tên ngục nô đuổi gần đến thì nó lại tránh thoát được, cực kỳ thông minh.

Sau khi thoát khỏi ả mập kia, Dương Ân không kìm được mà nôn thốc nôn tháo tại chỗ.

Mặc dù chẳng nôn ra đồ ăn gì nhưng cũng ra cả mật xanh mật vàng, nhìn thảm ơi là thảm.

Vương Diễm cũng không quan tâm đến Dương Ân nữa mà chỉ vỗ nhẹ vào vai hắn rồi “nũng nịu” nói: “Chàng trai trẻ, hãy cân nhắc lời của ta đi, nếu không ngươi đừng hòng có được viên đá Xích Cương nào, dù có thì cũng sẽ không đổi lấy đồ ăn được đâu”.

Nói xong, ả nhìn về phía chú chó nhỏ màu đen chạy đi, sau đó thấy hai tên ngục nô vẫn chưa bắt được nó, bèn nghiến răng rời đi.

Dương Ân vẫn còn nôn ọe tại chỗ. Khi hắn tỉnh táo lại thì người phụ nữ mập đó đã đi xa rồi.

“Không ngờ bản Tử tước lại còn bị phụ nữ sỉ nhục, thật đáng hận mà!”, Dương Ân khó chịu, buồn bực “hừ” một tiếng, đấm xuống đất, nắm đấm đã rỉ máu.

Hắn vào ngục là bởi vì một người phụ nữ, giờ lại bị một người phụ nữ khác sỉ nhục, thật sự là phạm phải kiếp nạn đào hoa mà.

“Huynh đệ việc gì phải thế, người phụ nữ này tuy có hơi xấu, nhưng chỗ đó lớn mà, lão tôn ta cũng muốn đâm vào, dù có bị đánh cũng được. Ngươi cũng chỉ cần đổi đổi một viên đá Xích Cương lấy một lần áp mặt vào ngực, lão tôn ganh tỵ quá đi thôi”, Khỉ Gầy nói vọng tới.

Dương Ân quay sang hỏi Khỉ Gầy: “Vừa mập vừa xấu mà ngươi cũng chịu được à?”

“Thì có hơi mập, nhưng cũng “phì nhiêu” mà, còn xấu ấy hả, tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh thôi…”, Khỉ Gầy bày ra dáng vẻ dung tục.

Dương Ân nghe xong thì lại ọe thêm một trận nữa.

“Huynh đệ à, đừng có như vậy, nếu muốn ở lại đây lâu thêm mấy tháng thì hãy cung phụng người phụ nữ đó đi!”, Khỉ Gầy nói nhỏ.

Dương Ân nghe vậy thì vội vàng lập lời thề: “Ta nhất định sẽ trốn khỏi cái nơi quỷ quái này!!”

“Huynh đệ à, câu này ta cũng tự nói hồi mấy tháng trước rồi, mà hàng ngàn người trong khu 68 này cũng vậy”, Khỉ Gầy bày tỏ sự đồng cảm.

Dương Ân tỏ vẻ chán nản. Hắn biết rõ Khỉ Gầy không hề nói điêu, dù gì muốn thoát khỏi nhà tù núi Lang Yên thì cũng phải tích đủ 5 vạn cân đá Xích Cương, rồi lại đến chiến trường chém giết 100 người tộc Man di thì mới xóa được tội danh.

Nếu Dương Ân còn võ lực như xưa thì may ra có chút hy vọng, nhưng võ lực của hắn hiện tại đã bị phế bỏ. Không đối phó nổi một người phụ nữ thì làm sao mà kiếm được đủ đá Xích Cương, giết được đủ quân địch chứ.

Nghĩ đến đó, Dương Ân cảm giác thật tuyệt vọng.

Lúc này, hai tên ngục nô kia đã từ bỏ việc bắt chó mà đuổi theo Vương Diễm.

Chú chó nhỏ màu đen chạy về phía Dương Ân, thả viên đá Xích Cương ban nãy xuống chân hắn, vẫy vẫy cái đuôi, lè lưỡi, bộ dáng như vừa lập công, đáng yêu vô cùng.

Không biết vì sao mà khi nhìn thấy dáng vẻ của chú chó, sự buồn bã trong lòng Dương Ân bỗng tan đi. Hắn cúi đầu nhặt đá Xích Cương lên rồi xoa đầu chú chó: “Sau này mày đi cùng tao nhé Tiểu Hắc, tao mà có đồ ngon thì sẽ chia cho mày ăn cùng!”

“Gâu gâu…”, chú chó nhỏ liếm tay Dương Ân rồi sủa lại coi như đáp lời.

“Đúng là một chú chó thần kỳ!”, Khỉ Gầy tán thưởng.

Trời dần ngả bóng về Tây.

Các ngục nô đều cầm thu hoạch của mình đến đổi lấy thức ăn, kiếm được càng nhiều đá Xích Cương thì càng có nhiều đồ ăn, ai không có đá thì coi như nhịn đói tiếp. Có những ngục nô đen đủi, mấy ngày liền không đào được đá, bọn họ khóc đến chết đi sống lại cũng không được ai quan tâm. Dù gì ngày nào nhà tù cũng có người chết đói nên đâu có gì là lạ.

Dương Ân và Khỉ Gầy đem đá Xích Cương đi đổi lấy đồ ăn.

Đồ ăn rất đơn giản, chỉ có một bát cơm cùng hai cái màn thầu mốc.

Dương Ân nhìn thấy, bụng lại bắt đầu quặn lên, nhưng đã 3 ngày hắn chưa ăn gì rồi, nên cũng đành nuốt hết.

Vào lúc hắn chuẩn bị ăn ngấu nghiến thì lại bị một bàn chân đạp vào khiến đồ ăn văng xuống đất.

Loảng xoảng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play