Ở mười dặm phía xa, Hoàng Phủ Thái Canh, Thạch Sa Phong cùng với Hoàng Phủ Minh Ngọc ba người một nhóm đang cưỡi voi Cự Nha nhanh chóng chạy tới.

Lúc này, các tướng lĩnh bên cạnh họ đều đã tản ra tìm người, chỉ còn lại không tới mười kỵ binh ở bên cạnh.

"Người tộc ta từ lúc nào lại trở nên yếu ớt như vậy, thậm chí ngay cả hai tên Đại Hạ cũng không bắt được", Thạch Sa Phong bất mãn nói.

"Mấy năm nay người Đại Hạ ra sức mài dũa người tài, mong muốn tìm ra được chiến vương Tử Thần tiếp theo, hơn nữa mấy năm gần đây quả nhiên cũng đã xuất hiện một hoa hồng Tử Thần.

Bọn chúng trời sinh thể chất không bằng tộc ta, nhưng thiên phú cũng không thua kém, cho nên tộc ta cũng cần phải mài dũa rèn luyện nhiều thêm, đừng tưởng rằng người tộc ta có thể chất mạnh thì có thể bất khả chiến bại", Hoàng Phủ Thái Canh nói.

"Ông Bát, ông cũng cho ta luyện tập một chút đi!", Hoàng Phủ Minh Ngọc nũng nịu nói.

“Ha ha, nơi này quá gần với địa bàn của Đại Hạ, ta không thể để cho cháu mạo hiểm như vậy", Hoàng Phủ Thái Canh cười nói.

"Ông Bát, bây giờ ông đã xác định rằng chị gái ta đang ở Đại Hạ, vậy tại sao còn không trực tiếp xử tử tên tù nhân kia, mang hắn ta theo làm gì?", Hoàng Phủ Minh Ngọc liếc nhìn Khỉ Gầy đang bị trói phía sau, hỏi Hoàng Phủ Thái Canh.

Khỉ Gầy chưa chết, nhưng hắn ta so với chết đi thì còn thảm hại hơn, sống không bằng chết, bởi vì trí nhớ của hắn ta tối hôm qua đã bị Hoàng Phủ Thái Canh đoạt lấy, làm tổn thương thần đình, nếu như không có linh đan diệu dược cao cấp chữa trị thì đời này của hắn ta coi như là hoàn toàn phế bỏ.

"Tên nhóc này chỉ là một con tin nho nhỏ, nhưng giết hắn cũng không dễ dàng, hắn ta có quan hệ không tầm thường với công chúa Minh Châu, giữ lại hắn ta có lẽ vẫn còn có ích", Hoàng Phủ Thái Canh đáp.

“Vậy tiếp theo chúng ta làm sao để đón được công chúa trở về?", Thạch Sa Phong hỏi.

"Bây giờ chúng ta chỉ cần chờ thời cơ, bất luận như thế nào cũng phải bắt được tên tiện dân Đại Hạ có liên quan đến công chúa Minh Châu kia, khống chế nó như những con rối, để nó mang công chúa ra ngoài, đến lúc đó trong ngoài phối hợp, đó mới là sách lược vẹn toàn!", đôi mắt của Hoàng Phủ Thái Canh ánh lên tia sáng sắc bén và nói.

"Vậy thì chúng ta tiếp tục truy kích, nếu hôm nay người tộc ta không bắt được thì ta liền xuất thủ, tránh gây thêm rắc rối", Thạch Sa Phong nói.

Hoàng Phủ Thái Canh nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm”, ngừng một chút, lão ta liếc về một hướng rồi kêu lên: “Con chuột nhắt giấu đầu hở đuôi kia, mau ra đây!"

Ngay sau đó, lão ta chỉ ngón tay hướng về một phía, ánh sáng màu vàng kim chạy trên ngón tay phóng ra xa mười mấy trượng, đánh trúng một khối nham thạch, khối nham thạch bị xuyên thủng, một bóng người ẩn nấp sau tảng đá liền phải đi ra.

Bóng người này cũng không chạy thẳng đi mất, mà lại bay lên không trung, một đôi cánh màu đen giương ra, luồng huyền khí màu đen lóe lên, nhìn vô cùng chói mắt.

Người này mặc một bộ quần áo bó sát màu đen, nhìn thoáng qua đã thấy đường cong cơ thể nhấp nhô trập trùng, mặt mũi che kín mít, không thấy được dung nhan, chỉ lộ ra đôi mắt cực kỳ lạnh lùng.

Huyền khí hóa cánh, đây là một nữ Vương giả!

Thạch Sa Phong nhìn thấy nữ Vương giả, nét mặt liền trở nên căng thẳng, ông ta hét lên: "Các người bảo vệ công chúa Minh Ngọc lui về, ta sẽ đối phó với cô ta".

“Thạch tướng quân không thể hạ cô ta sao?”, Hoàng Phủ Minh Ngọc hỏi.

“Đương nhiên là được, chỉ có điều làm vậy sẽ đả động đến bọn Vương giả Đại Hạ, đến lúc đó sẽ có chút phiền toái", Thạch Sa Phong nói.

Hoàng Phủ Thái Canh phải quyết định thật nhanh, dứt khoát nói: "Minh Ngọc đi theo ta".

Người mạnh nhất ở đây không phải Thạch Sa Phong mà là Hoàng Phủ Thái Canh, nhưng lão ta sẽ không ra tay, nhiệm vụ chính của lão ta là tìm người và bảo vệ Hoàng Phủ Minh Ngọc.

Hoàng Phủ Minh Ngọc có chút không cam lòng, cô ta còn muốn nhìn thấy cảnh giao chiến khốc liệt với nữ Vương giả kia.

"Các ngươi ai cũng sẽ không chạy được!", người phụ nữ mặc đồ đen hô lên một tiếng, trong tay cầm đại đao màu đen, bay lên chém vào đám người Man di.

Ánh sáng của lưỡi đao đi tới đâu thì chỗ đó cỏ dại phải khô héo, lưỡi đao này ẩn chứa ý chí Tử Thần vô cùng đáng sợ.

Thạch Sa Phong cau mày hét lên: "Thì ra là hoa hồng Tử Thần, vậy hãy cho ta lãnh giáo một chút mấy chiêu thức của chiến vương Tử Thần đi!"

Hai tay Thạch Sa Phong kết ấn, chưởng pháp phóng ra ánh sáng màu vàng đối đầu với đại đao đang chém tới, trong quá trình thi triển thì chưởng pháp lại nhanh chóng chuyển hóa thành một con mãng xà đáng sợ đối chọi với đại đao màu đen, chỉ trong nháy mắt tứ phương đều chấn động.

Ầm!

Sóng xung kích quét qua, trong phạm vi một dặm cây cối đều ngả nghiêng, cát đá tung tóe, khói bụi cuồng cuộn, đây chính là sức mạnh hủy diệt của cuộc chiến giữa các Vương giả.

Đòn tấn công của hoa hồng Tử Thần đã bị chặn lại nhưng nàng ta không bỏ qua, nàng ta tung cánh, chớp lấy mục tiêu và lao thẳng tới chỗ Hoàng Phủ Minh Ngọc.

Chỉ có điều, Thạch Sa Phong thân là một trong mười Vương giả hàng đầu của tộc Man di, cảnh giới của ông ta còn cao hơn cả hoa hồng Tử Thần, huyền khí trên người liền ngưng tụ thành một đôi cánh màu vàng, giống như thương ưng phóng tới chắn trước mặt hoa hồng Tử Thần, song chưởng mang sức mạnh cuồng bạo hướng về phía hoa hồng Tử Thần đánh ra.

Ánh mắt hoa hồng Tử Thần lộ ra vẻ vô cùng tàn nhẫn, trực tiếp vung đại đao nghênh chiến, hai vị Vương giả đối đầu kịch liệt trên không trung, gây ra động tĩnh vô cùng lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play